Bởi vì khách sạn thường có khách bị bệnh, nên đã dành riêng một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà bếp để người ta nấu thuốc, bên trong còn có mấy cái ấm sắc thuốc.
Lục Vân Khai đổ t.h.u.ố.c của hai đệ đệ song sinh và Tống Tân Đồng vào hai ấm sắc t.h.u.ố.c khác nhau, chăm chú nhìn lửa từ từ đun nấu.
Chủ quán đi đến bên cửa sổ nhìn Lục Vân Khai, cười nói: “Lục công t.ử gọi một tiểu nhị đến nấu là được rồi, sao còn tự mình đến sắc thuốc?”
Lục Vân Khai đáp: “Giờ đã không còn sớm, không tiện làm phiền tiểu nhị ca nữa. Vả lại t.h.u.ố.c của nội t.ử và nội đệ cần phải canh chừng thời gian để cho thêm thuốc, tự ta trông coi sẽ chu đáo hơn.”
Chủ quán cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng đầy tiếc nuối. Khi xưa nha môn đến khách sạn của họ báo tin thắng lợi cho Lục công tử, họ còn nghĩ sang năm có lẽ chàng sẽ thi đỗ cử nhân, chỉ tiếc… tạo hóa trêu người.
Lục Vân Khai nghe ra sự đồng cảm trong tiếng thở dài của chủ quán, cũng biết những lời chủ quán còn chưa nói ra. Nhưng những lời này chàng đã nghe quá nhiều lần, không muốn nghe nữa, “Chủ quán hãy nghỉ ngơi sớm đi, ta xong việc sẽ rời khỏi đây.”
Chủ quán gật đầu, “Vậy Lục công t.ử cũng nghỉ ngơi sớm.”
Ngày hôm sau.
Hai đệ đệ song sinh đang hé cửa nhìn nàng thì Tống Tân Đồng đang ăn cháo thịt.
Tống Tân Đồng vốn muốn xuống lầu ăn sáng, nhưng bị Lục Vân Khai lấy cớ tuân theo lời đại phu để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4884153/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.