Nha dịch làm sao biết được những luật lệ này. Hầu hết họ thậm chí còn không biết chữ, nhưng đã nhận tiền của người ta, đương nhiên là làm việc theo tiền rồi, lập tức không ngừng gật đầu: “Đúng là có điều luật này.”
Lục Vân Khai vẫy vẫy địa khế: “Vừa rồi mấy vị cũng đã nghe rõ ràng rồi, vậy bây giờ...”
Nha dịch làm sao còn không hiểu, lập tức nói: “Bắt mấy kẻ cưỡng chiếm địa khế của người khác này đi.”
“Không phải đâu đại nhân.” Hứa thôn trưởng vội vàng nói: “Không thể nào, địa khế của họ chắc chắn là giả. Đã mười năm trôi qua rồi, hơn nữa nhiều năm qua họ cũng không đóng thuế thân, mảnh đất này sớm đã phải thuộc về công rồi.”
“Nói bậy! Nhà người ta toàn là trẻ con thì đóng thuế thân gì? Ta thấy các ngươi chính là muốn chiếm đoạt đất đai của người ta, đúng là đồ đen lòng thiếu lương tâm.” Nha dịch khạc một tiếng: “Mau mau mau, trói về nha môn, để huyện lệnh đại nhân xét xử cho rõ, xem bọn chúng có còn nuốt chửng đất nhà nào khác không.”
“Không có, không có, oan uổng lắm.” Hứa thôn trưởng nói: “Tôi là thôn trưởng của họ, làm sao có thể xâm chiếm đất đai của dân làng chứ?”
Nha dịch quát lớn: “Chúng ta đâu phải người mù, vừa nãy ngươi không phải đang xâm chiếm đất đai của họ thì là làm gì? Chúng ta đều nghe rõ mồn một, ngươi còn dám không nhận tội. Những người này đều là đồng phạm của ngươi, bắt hết về!”
“Đúng đó, đúng đó, bắt về lưu đày, chúng tôi có thể làm chứng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4884120/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.