Nhị Bảo nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu, “Huyện thành của chúng ta chắc chắn tốt hơn.”
Đại Bảo cũng nghĩ như vậy.
Trẻ con chưa từng đi tới những nơi khác, trong mắt chúng nơi phồn hoa nhất chính là huyện Thanh Giang, cho nên đương nhiên nghĩ như vậy.
“Vậy tới lúc đó sẽ biết.” Tống Tân Đồng nói.
Đại Bảo chống cằm nhìn con phố người qua kẻ lại ngoài cửa sổ xe ngựa, “A tỷ, chúng ta tới huyện Lâm làm gì?”
“A tỷ đã nói với hai đứa rồi mà, hai đứa quên rồi sao?” Tống Tân Đồng nhéo nhéo má Đại Bảo mềm mại, trắng nõn, “Trí nhớ không tốt? Phải bị đ.á.n.h đòn đó.”
“Đệ biết.” Nhị Bảo vội vàng nói, sợ chậm trễ sẽ bị đ.á.n.h đòn: “Chúng ta đi thăm A phụ của A phụ và A nương của A phụ.”
“Là A gia và A nãi.” Đại Bảo sửa lại, “A gia và A nãi bao nhiêu tuổi rồi?”
“A tỷ cũng không biết.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Có lẽ cũng xấp xỉ tuổi Thu bà bà?”
“Nếu A gia bọn họ còn sống thì tốt quá, đệ có thể đem đồng tiền mà đệ giấu được đều cho A gia và A nãi dùng.” Nhị Bảo nắm chặt chiếc túi gấm nhỏ treo bên hông nói một cách buồn bã, “Nếu A phụ và A nương còn sống thì tốt quá, đệ sẽ đem hết bánh đậu của đệ cho bọn họ ăn.”
“Tiểu Bảo nhà chúng ta hiếu thảo như vậy, A phụ và A gia bọn họ sẽ biết được.” Tống Tân Đồng xoa xoa mái tóc mềm mại trơn mượt của Nhị Bảo, “Đợi chúng ta tới nơi, nhớ đốt thêm nhiều vàng mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4884108/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.