Tống Tân Đồng không lộ vẻ gì, bước nhẹ sang bên cạnh hai bước, rồi mới cười nói: “Nghe nói nhà Lưu sư phụ chuyên bán cây giống ăn quả phải không?”
Lưu sư phụ gật đầu: “Đúng vậy, hầu hết cây giống ăn quả ở phần lớn Lĩnh Nam đều mua từ vườn ươm nhà ta.”
“Vậy nhà các ông có những loại cây giống gì?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Nói đến cây giống, Lưu sư phụ nói rất nhiều, “Những cây giống cô nương mua ở đây chỗ ta đều có, còn có một số loại khác như đào, mận nữa. Chỗ ta không chỉ có cây non mà còn có nhiều cây đã trưởng thành. Thông thường mọi người đều mua cây non, ít người mua cây trưởng thành như nhà cô.”
“Nhưng mua cây trưởng thành dễ sống hơn, chỉ cần nó bám rễ, sống sót được, nhiều nhất một hai năm là ra quả, không như cây non phải đợi bảy tám năm, hoặc hơn chục năm.”
“Cô nương, những cây giống như vải, anh đào, sơn trà, óc ch.ó chúng ta mua đều là từ chỗ Lưu sư phụ đấy ạ.” Dương Thụ nói đúng lúc: “Lưu sư phụ còn tặng chúng ta một ít hạt giống nho và hạt giống dưa hấu. Đợi đến lúc đó gieo xuống đất, sang năm là có thể ăn nho và dưa hấu rồi.”
“Đa tạ Lưu sư phụ.” Tống Tân Đồng thành tâm cảm ơn.
“Có gì đâu, chỉ là chút hạt giống thôi mà. Các vị đã mua nhiều cây giống của ta như vậy, ta tặng chút hạt giống cũng chẳng là gì.” Lưu sư phụ xoa xoa tay, rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4880860/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.