“Thôi vậy, ngươi không muốn số bạc này thì thôi.” Tống Tân Đồng gọi Đại Nha: “Tiễn khách!”
“Không không không, ta nói, ta nói.” Trương bà t.ử ngồi phịch xuống đất, khoanh chân ôm lấy cây cột bên cạnh, “Ta không giấu giếm, ta chỉ biết trước kia ông ấy đi làm công ở Lâm huyện theo một lão già họ Thái. Còn những chuyện khác ta không biết.”
“Khi ông nội Trường Viễn qua đời còn cho ta hai chiếc vòng vàng nhỏ, nói là lúc Đại Sơn còn nhỏ đeo trên người, bảo ta giữ gìn cẩn thận. Nhưng ta đã đem đi bán, mua được hai mẫu ruộng.” Trương bà t.ử xổ ra một tràng, nói hết sạch sành sanh, “Ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi, thật sự không biết gì khác nữa.”
“Bây giờ có thể đưa bạc cho ta được chưa?” Đôi mắt tam giác của Trương bà t.ử dán chặt vào ngân phiếu trên bàn, “Con nói lời phải giữ lời.”
Vương thị đứng bên cạnh vô cùng lo lắng nói: “Cô nương, lỡ bà ta nói dối, chẳng phải bạc của chúng ta đổ sông đổ biển sao?”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Cũng phải.”
Vương thị nói: “Dù sao Lâm huyện cũng chỉ cách hai ba huyện, để Đại Nha thúc ngựa đi nhanh cũng chỉ mất nửa ngày.”
“Nửa ngày, lâu như vậy, cháu ngoan của ta không đợi được đâu. Bọn họ yêu cầu phải đưa bạc trước giờ Dậu chiều ngày hai mươi lăm. Không được không được, con phải đưa cho ta ngay bây giờ.” Trương bà t.ử lập tức không chịu, nhanh chóng đứng dậy, chồm tới muốn vồ lấy ngân phiếu.
Nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị Đại Nha đẩy ra.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4880852/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.