“Ừm.” Lục Vân Khai rửa đôi chân xinh xắn ấy, “Ta muốn làm cho nàng, vì nàng là thê t.ử của ta.”
“Nhưng đâu có nam nhân nào làm những việc này cho thê tử?” Tống Tân Đồng trách yêu.
“Sao lại không có? Cha ta cũng rửa cho nương ta.” Lục Vân Khai lau khô chân Tống Tân Đồng, “Cho nên nàng không cần phải ngại.”
Thì ra cố công đã khuất là tấm gương của chàng, thảo nào chàng tốt như vậy, nàng thật sự đã nhặt được báu vật rồi, “Tướng công, chàng đối với thiếp thật tốt.”
Chương Hai Trăm Mười Hai: Phải Sống Cẩn Trọng
Qua hai ba ngày, Tống Tân Đồng dưới sự tháp tùng của Đại Nha đã đi đến bến tàu.
Tàu bè qua lại rất nhiều, đều sẽ đậu lại bến tàu này nửa ngày, bán hàng hóa hoặc lên bờ ăn uống, tóm lại là rất náo nhiệt, dần dần hình thành một khu chợ nhỏ họp hàng ngày.
Thảo nào thím Tạ và họ gấp gáp đến bến tàu thuê cửa hàng làm ăn, nhìn người qua lại đông đúc như vậy, ai mà không lo lắng chứ? “Đông gia.” Ngưu chưởng quỹ được mời đến đón Tống Tân Đồng và Đại Nha vào, “Cô nương ngồi ở nhã gian trên lầu hay ngồi ở sân sau một lát?”
“Ta ngồi ở đại sảnh này một lát.” Tống Tân Đồng chọn một chỗ ở góc ngồi xuống, “Việc làm ăn thế nào?”
Kể từ khi khai trương vào mùng năm tháng năm, đến nay là ngày hai mươi ba tháng năm, nàng mới đến đây một lần, nên liền hỏi thăm việc làm ăn của cửa hàng.
“Đông gia, đây là sổ sách, mời người xem.” Ngưu chưởng quỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4880846/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.