Thanh âm lớn của Đại Nha khiến Tống Tân Đồng nhức đầu, nhưng vẫn phải chậm lại, nàng than phiền: “Ta nào có yếu ớt đến thế, Lục phu t.ử làm chuyện bé xé ra to đã đành, sao các ngươi cũng học theo vậy.”
“Cô nương, cô gia là lo lắng cho người mà.” Đại Nha cười hì hì, “Cô nương, người cử động mạnh quá, các thiếu nãi nãi trong phủ lớn nô tỳ từng hầu hạ đều cẩn thận từng li từng tí, đi đứng cũng chậm rãi…”
Đại Nha thao thao bất tuyệt nói những lời y hệt Vương thị mỗi ngày.
“Dừng lại.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi, “Tình trạng thân thể mỗi người không giống nhau, ngươi xem các phụ nhân trong thôn, m.a.n.g t.h.a.i còn xuống đồng làm việc kìa.”
“Khác biệt mà.” Đại Nha nói.
“Có gì khác nhau.” Tống Tân Đồng giơ tay gạt một gốc trà cản đường, bước qua, “Nếu ta không kiếm được tiền, vẫn ở trong căn nhà rách nát, dù bụng m.a.n.g t.h.a.i chín tháng cũng vẫn phải xuống đồng làm việc.”
“Nhưng cô nương đâu còn ở trong nhà rách nát nữa?” Đại Nha không hiểu.
“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng đáp, “Cho nên ta có các ngươi giúp ta làm việc rồi.”
“Cô nương có thể cho nô tỳ ăn no, nô tỳ việc gì cũng làm.” Đại Nha lập tức bày tỏ lòng trung thành.
Tống Tân Đồng phụt cười, việc gì cũng làm, g.i.ế.c người phóng hỏa nhảy vào hố phân cũng làm sao? “Cô nương cười chi vậy?” Đại Nha nghi hoặc hỏi.
“Không gì.” Tống Tân Đồng đi vào rừng, nhìn quanh một vòng, cỏ dại mọc um tùm, một màu xanh tươi tốt. Nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863537/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.