“A?” Nhị Bảo vội ôm giỏ về, không đồng tình nhìn Tống Tân Đồng: “A tỷ, tiểu thỏ đáng yêu như vậy, tỷ sao có thể ăn thịt thỏ?”
“Phu nhân, người m.a.n.g t.h.a.i tuyệt đối không nên ăn thịt thỏ.” Vương thị từ phòng bếp bước ra vội nói.
Tống Tân Đồng kinh ngạc: “Vì sao?”
“Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết là lời xưa truyền lại đã lâu, nói rằng phụ nhân m.a.n.g t.h.a.i ăn thịt thỏ, sau này hài nhi sinh ra môi sẽ….” Vương thị ngừng một chút, hạ giọng nói: “Nô tỳ trước đây từng thấy nhiều hài nhi bị bỏ rơi, đều là môi giống thỏ.”
Tống Tân Đồng ‘à’ một tiếng, thì ra là sợ sứt môi (thỏ thần),nhưng thà tin là có còn hơn không tin là không, dù sao nơi đây cũng không có đại phu ngoại khoa giúp chữa trị, vậy chi bằng ăn ít thì tốt hơn.
Nhị Bảo vui vẻ hỏi: “A tỷ, nuôi chúng đi?”
Tống Tân Đồng nói: “Nuôi đi.”
Đại Nha nói: “Thỏ này một con đực một con cái, chi bằng tách ra nuôi thì tốt, chúng sinh sản nhanh, chẳng bao lâu hai tháng là có thể đẻ mấy lứa rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Tống Tân Đồng chưa từng nuôi thỏ, thật không biết thỏ sinh sản nhanh như thế.
“Đúng vậy đó, một lần một con thỏ đẻ ít nhất bảy tám con, lúc nhiều còn được mười hai con, một năm e rằng ít nhất phải có năm sáu mươi con.” Vương thị nói, “Hai con thỏ này nuôi thêm một hai tháng là có thể phối giống rồi, lúc đó nô tỳ sẽ tách ra nuôi.”
Tống Tân Đồng nhìn con thỏ được Vương thị mang đi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863535/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.