Tống Tân Đồng dở khóc dở cười, “Nương…”
Lục mẫu ra dấu: “Tân Đồng, hôm qua đại phu đã dặn con nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt nhọc, Vân Khai cũng nói như vậy, con không được cử động lung tung.”
“Nương, đâu phải cứ m.a.n.g t.h.a.i là không được động đậy, tướng công cũng quá cẩn thận rồi.” Tống Tân Đồng bây giờ còn chưa đầy một tháng, nếu đợi đến bảy tám tháng, chẳng phải là bắt nàng nằm trên giường cả ngày sao? Nghĩ thôi cũng không vui.
“Con đừng nghĩ nhiều, Vân Khai cũng lo lắng cho con, ngày xưa nương m.a.n.g t.h.a.i Vân Khai cũng cẩn thận như vậy, cha nó lo sợ chăm sóc không tốt cho nương, còn đặc biệt mời người hầu hạ nương.” Lục mẫu ra dấu, “Vân Khai muốn mua người về chăm sóc con, con cũng đừng từ chối tấm lòng của nó.”
Tống Tân Đồng ngạc nhiên, nàng vẫn luôn cảm thấy Lục mẫu cứ như tiểu thư khuê các, được người cha chồng đã mất sớm cưng chiều như vậy, không phải cũng là thế rồi.
“Con biết rồi nương.” Tống Tân Đồng cũng không thể công khai phản bác mẹ chồng, nên chỉ có thể đồng ý, nhưng còn về việc sau đó có làm theo hay không thì là chuyện của nàng, tuy nói có người nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cũng tốt, nhưng nếu không có điện thoại không có mạng, thời gian rất khó trôi, vẫn là tự mình động tay động chân một chút, thời gian trôi qua nhanh hơn.
Ôi, hình như không làm việc gì đó để g.i.ế.c thời gian thì những ngày này thật khó khăn, sao mình lại trở nên siêng năng như vậy chứ? Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863522/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.