Lục Vân Khai trả mười văn tiền vào thành, trực tiếp đ.á.n.h xe ngựa đi vào một con hẻm sâu và yên tĩnh.
Xuống xe ngựa, chàng gõ cửa.
Rất nhanh có một tiểu đồng ra mở cửa, “Lục công tử, mời ngài vào, công t.ử nhà ta đợi ngài đã lâu rồi.”
Lục Vân Khai ừ một tiếng, dắt Tống Tân Đồng vào sân.
Giang Minh Chiêu dựa vào khung cửa, tay cầm quạt xếp khẽ phe phẩy, “Ta đã bảo sáng nay có chim khách hót trên cây trước cổng mà, quả nhiên là có khách quý đến thăm.”
Lục Vân Khai liếc hắn một cái, kéo Tống Tân Đồng đến trước mặt hắn, “Đây là nội tử.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Đây là Giang Minh Chiêu.”
Tống Tân Đồng hiểu ý, chào Giang Minh Chiêu: “Xin ra mắt Giang công tử.”
“Đây chính là đệ tức sao, quả nhiên là tú ngoại huệ trung.” Giang Minh Chiêu thu lại vẻ mặt, chỉ tay vào trong phòng, “Đệ tức mau vào trong, người đâu, dâng trà.”
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai ngồi một bên của tiểu trà sảnh, Giang Minh Chiêu và thê t.ử của hắn là Cổ thị thì ngồi phía đối diện.
Bốn người uống vài ngụm trà, một tiểu đồng bước vào bẩm báo một tiếng, Giang Minh Chiêu liền đứng dậy chắp tay vái chào Tống Tân Đồng, “Đệ tức, không phiền ta mượn Vân Khai một lát chứ?”
Tống Tân Đồng cười cười, “Giang công t.ử cứ tự nhiên.”
Đợi người đi rồi, Tống Tân Đồng mới nhìn về phía Cổ thị, “Điểm tâm ở chỗ tẩu t.ử thật ngon.”
Cổ thị sớm đã nghe phu quân mình nói về việc Lục Vân Khai mà hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863512/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.