Đại Nha lại hỏi: “Làm cho cô gia sao?”
Tống Tân Đồng ừm một tiếng, liền nghe thấy ngoài hiên có tiếng Dì Tạ, “Ngươi ra ngoài xem thử, ta hình như nghe thấy tiếng Dì Tạ.”
Đại Nha ra ngoài một lát, rồi vội vàng trở lại, “Cô nương, là Dì Tạ, dì ấy đến báo cho người ra sân phơi thóc, nói là huyện lão gia đã tới, đang cầm sổ sách điểm danh từng nhà một.”
Tống Tân Đồng chau mày, “Huyện lão gia này thật đáng ghét.”
Đại Nha siết chặt nắm đấm, “Cô nương đừng sợ, nếu huyện lão gia kia dám làm gì, nô tỳ sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t hắn.”
“Dân không đấu lại quan, ngươi đừng có la lối om sòm.” Tống Tân Đồng đặt y phục sang một bên, chỉnh lại áo quần, “Chúng ta đi sân phơi thóc.”
Vừa đi đến cửa, Lục Vân Khai vừa vặn từ ngoài đi vào, “Đi vào trong thôn sao?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Ta đi rồi sẽ về ngay.”
“Được.” Lục Vân Khai hơi dừng lại, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vâng.” Tống Tân Đồng đáp một tiếng rồi đi ra khỏi học đường, hội hợp với Dì Tạ đang đứng trên sườn dốc, “Dì Tạ, huyện lão gia đó trông thế nào ạ?”
“Còn có thể thế nào, ăn của chúng ta bao nhiêu thuế má, nhất định là đầu to tai lớn, béo ị.” Dì Tạ hạ giọng nói, “Ngươi nói huyện lão gia này có phải ăn no rửng mỡ không? Người ta không muốn đi thì thôi, chọn những người muốn đi là được rồi, cần gì phải làm rùm beng thế này?”
“Chắc là vì muốn giữ thể diện thôi.” Tống Tân Đồng đoán huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863495/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.