Đại Nha sờ bụng dê, “Có ạ.”
Tống Tân Đồng nhìn con dê mẹ cứ be be kêu không ngừng, trong lòng thở dài: “Thả nó đi.”
“A?” Đại Nha sững sờ, “Thả đi đáng tiếc lắm.”
Tống Tân Đồng nhìn con dê thoi thóp bên cạnh, “Ở đây có một con rồi, đủ rồi.”
Đại Nha xoa bụng dê mẹ, “Cô nương hay là bắt về nuôi? Còn có thể lấy sữa dê.”
Sữa dê? Tống Tân Đồng nhìn bầu v.ú căng lớn của dê mẹ, khẽ rùng mình, nàng không thích uống sữa bò, nên cũng không nghĩ đến sữa dê thật ra rất bổ dưỡng, đến lúc đó có thể vắt sữa cho hai đứa song sinh uống, “Vậy mang nó về.”
“Vâng, cô nương.” Đại Nha lập tức đứng dậy, lấy dây thừng thòng vào cổ dê mẹ, rồi vác con dê kia lên vai, “Vừa nãy có hơn chục con dê, kết quả chỉ giữ được hai con, thật là đáng tiếc.”
“Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá cũng ăn không hết.” Tống Tân Đồng cầm lấy dây thừng, dắt dê mẹ quay về, “Đại Nha muội thật lợi hại, chưa đến nửa canh giờ mà đã bắt được hai con dê.”
Đại Nha cười ngượng ngùng, “Trong núi này nhiều động vật, chỉ cần là người biết chút võ công là dễ dàng bắt được.”
Tống Tân Đồng nghĩ cũng phải, “Trong thôn tuy có vài nhà làm nghề săn bắn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc đào bẫy giăng lưới, ngày thường chỉ săn được thỏ gì đó, bắt được dê và hươu đều là nhờ vận may.”
Đại Nha gật đầu, “Vừa nãy nô tỳ còn nghe thấy động tĩnh đuổi bắt thú vật bên kia rừng, mấy người thợ săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863463/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.