“Đa tạ cô, đa tạ cô.” Vạn A Hương lập tức cúi người hành lễ với hai người.
Thấy vậy, Tạ thẩm nương muốn ngăn cản cũng không được, đành thở dài một tiếng.
Tống Tân Đồng đưa mười lăm văn tiền cho Vạn A Hương, “Ta là vì đồng tình với ngươi nên mới cho ngươi giá cao như vậy.”
Vạn A Hương sững lại, “Con biết.”
“Ta thấy ngươi cũng không phải là người mềm yếu cam chịu, biết nghĩ cho bản thân là tốt.” Tống Tân Đồng thản nhiên nói.
Vạn A Hương nghe lời này, nước mắt đột nhiên trào ra.
Tống Tân Đồng tiếp tục nói: “Lần sau nếu vẫn sạch sẽ như vậy, ta vẫn sẽ thu mua với giá này.”
“Cảm ơn cô.” Vạn A Hương cúi người một lần nữa, cõng chiếc gùi đi về phía thôn.
Đợi nàng ấy đi xa, Tạ thẩm nương tức giận không thôi, “Tân Đồng, sao con lại nhân từ như vậy? Quên mẹ nàng ta đáng ghét thế nào rồi sao?”
Tống Tân Đồng cười ngượng, “Thẩm nương con không quên, con chỉ cảm thấy trong mắt Vạn A Hương này có một sự quật cường, biết đâu có ngày sẽ làm nên chuyện.”
“Làm nên chuyện hay không ta không thấy được, ta chỉ thấy con nhân từ lung tung rồi, cũng không nhìn xem nàng ta là người nhà ai, còn dám thu mua đồ của nàng ta, không sợ bị hạ độc sao?” Tạ thẩm nương nói với giọng điệu hận rèn sắt không thành thép.
Tống Tân Đồng sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Thuốc độc cũng đắt lắm, nhà Vạn lão tam chắc mua không nổi đâu.”
“…” Tạ thẩm nương nghĩ lại cũng đúng, t.h.u.ố.c diệt chuột còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863408/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.