Tống Tân Đồng bưng chén trà uống thêm vài ngụm, rồi đặt chén xuống, quan sát môi trường tửu lâu. Quả không hổ là tửu lâu lớn nhất huyện thành, trang trí bài trí đều rất tốt, để làm được như vậy, cũng không thể thiếu sự tinh mắt nhìn người của các chưởng quầy, ví dụ như rễ diếp cá của nàng.
Nếu hôm đó nàng đi tửu lâu khác, không biết có được đối đãi rộng rãi như thế này không.
“Cô nương, đây đều là bánh bao còn lại từ sáng sớm, cô đừng bận tâm.” Chu Tam mang đến đặt lên bàn, cẩn thận hầu hạ.
“Đã rất tốt rồi.” Tống Tân Đồng nhìn bánh bao mà mắt cười cong tít, ở tiệm bên ngoài một cái bánh bao nhân thịt cũng phải hai văn tiền, lần này lại được cho hẳn năm cái bánh bao, nàng coi như đã kiếm được mười văn tiền.
Ôi, quả nhiên là nghèo rồi, nên cái gì cũng phải tính toán, thật là ngày càng tệ hơn ngày trước.
Tống Tân Đồng thở dài, trong lòng lại vui vẻ ăn hết hai cái bánh bao và một bát cháo lớn, ngay cả đĩa dưa muối nhỏ cũng không bỏ sót, sau khi ợ một cái thỏa mãn liền nói với Chu Tam: “Ta có thể mang mấy cái bánh bao này đi không?”
Chu Tam sững người, trong đầu liên tưởng đến cô gái này ở nhà còn có mấy đứa em trai em gái đang đói meo chờ ăn, rồi gật đầu: “Vậy để ta tìm giấy dầu gói lại cho cô.”
“Phiền ngươi rồi.” Tống Tân Đồng cảm thấy mặt mình càng ngày càng dày, quả nhiên là bị dồn đến bước đường cùng, nên mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.