Tống Tân Đồng vội vàng kiểm tra đầu Đại Bảo, phát hiện trên trán đã đắp t.h.u.ố.c thảo mộc, thấy đã không còn chảy m.á.u nữa mới thở phào nhẹ nhõm: “Đại Bảo, Đại Bảo?” Tống Tân Đồng gọi vài tiếng, Đại Bảo vẫn không có phản ứng gì, nàng lo lắng hỏi: “Đại Bảo, sao không trả lời Tỷ tỷ?”
“Nó bị sợ hãi một chút, tốt nhất là nên mời đại phu xem qua.” Lục Vân Khai lạnh nhạt nói: “Đưa hai đứa nó về nhà trước đã.”
“Ồ ồ, được.” Tống Tân Đồng liên tục gật đầu, cúi xuống nhìn Tiểu Bảo vẫn đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mình, đành phải cầu cứu người đàn ông: “Làm phiền công t.ử giúp đưa chúng tôi một đoạn đường, ta thật sự không thể ôm cả hai đứa về được.”
Lục Vân Khai liếc nhìn chiếc áo mỏng bị ướt của Tống Tân Đồng, lờ mờ thấy được những đường cong nhấp nhô, hắn nhanh chóng dời mắt đi, cụp mi: “Đương nhiên là được.”
Về đến nhà, sau khi thay quần áo khô cho cặp song sinh xong, Tống Tân Đồng mới bước ra. Lúc này nàng mới có tâm trạng quan sát người đã cứu Đại Bảo và Tiểu Bảo nhà nàng. Hắn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo tuấn tú, mày mắt sáng sủa, còn đẹp hơn cả những tiểu thịt tươi tự nhận là hiếm thấy ở thời hiện đại. Điểm trừ duy nhất là trên má hắn có một vết sẹo dài, từ xương chân mày đến đuôi mắt, rồi xuống má, dài khoảng mười lăm phân. Nhưng nó không làm giảm vẻ đẹp, chỉ là nhìn đột ngột sẽ bị giật mình.
Hơn nữa, tuy người này chỉ mặc một bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863309/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.