Nam Bảo Y ngửa đầu nhìn chăm chú Tiêu Dịch.
Mặc dù lời hắn nói rất dễ nghe, nhưng là....
Nàng nhẹ chau mày, ghét bỏ lấy cánh hoa mai trên mặt xuống, "Cánh hoa đều là nước bọt của nhị ca ca, bẩn chết."
" Cánh hoa kề mặt, là trang dung thời cổ. Kiều Kiều tuổi nhỏ, không đọc qua được bao nhiêu sách, bởi vậy không hiểu."
Nam Bảo ấy cầm khăn lau mặt.
Mặc dù nàng không học rộng tài cao như quyền thần đại nhân, nhưng tốt xấu gì một năm nay cũng đọc qua hai ba trăm bản, cũng chưa từng nghe nói qua cái gì mà cánh hoa kề mặt.
Quyền thần đại nhân là đang khi dễ nàng đâu!
Nàng kiêu ngạo mở miệng:" Ta đã mười ba tuổi, không còn là tiểu hài tử. Ta phải làm danh môn khuê tú khoan dung rộng lòng độ lượng, bởi vậy ta không muốn so đo với nhị ca ca."
Rộng lòng...độ lượng?
Tiêu Dịch liếc nhìn bụng của nàng.
Giấu trong áo choàng lông thỏ hồng, ước chừng rất nhỏ rất mềm mại.
Hắn đột nhiên sinh ra xúc động muốn sờ một chút, cũng may khắc chế lại được.
Lúc này trăng đã lên đỉnh, tuyết quang trong sáng.
Náo nhiệt tiền viện dần dần tan đi, đám tỳ nữ tốp năm tốp ba trở về phòng, đã là đêm muộn.
Nam Bảo Y nghiêng tai lắng nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng mõ truyền đến từ trên đường phố.
" Giờ hợi ba khắc...." Nàng đứng dậy phủi phủi váy," Nhị ca ca, ta trở về Tùng Hạc viện đi ngủ. Nếu không trở về, Hà Diệp không tìm thấy, sẽ lo lắng."
Đi vài bước, mới giật mình bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911782/quyen-1-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.