Bầu không khí trong thư phòng lập tức thay đổi.
Nam Cảnh nâng lên con mắt đầy tơ máu, trầm giọng:" Tiêu Dịch, ngươi không nên quá phận. Đều là huynh đệ đồng tộc, ngươi lại còn được Nam gia nuôi dưỡng lớn lên. Dìu dắt ta, chẳng lẽ không phải là bổn phận của ngươi?"
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
" Cha, ngươi nhìn hắn, căn bản hắn không muốn giúp ta!" Nam Cảnh ghét bỏ," Uổng công ngươi nói Tiêu Dịch là vãn bối khẳng định sẽ nghe lời ngươi, ta thấy căn bản là hắn không đem ngươi để vào mắt! Ngươi làm cái tam thúc này, còn không bằng tên hộ vệ của hắn! Thôi, cùng với để ta sống người chán chó ghét như vậy, không bằng đi chết cho xong!"
Hắn đứng dậy muốn đi.
Nam Cảnh vội vàng đè hắn lại, an ủi:" Cảnh nhi, ngươi đừng có gấp, đừng gấp."
Hắn chuyển hướng Tiêu Dịch, miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười:" Hiền chất, chúng ta thương lượng một chút, ta thay Cảnh nhi dập đầu được không? Ta là phụ thân hắn, hắn hay ta làm đều giống nhau!"
Tiêu Dịch một tay chi di, môi mỏng mỉa mai, thủy trung là tư thái lạnh nhạt.
Nam Quảng rủ tầm mắt xuống, thật lâu thở dài một hơi, lại quả thật vén vạt áo lên, quỳ xuống.
Nam Cảnh ngay cả ngăn cản cũng không có.
Hắn đem mặt quay đi chỗ khác, thần sắc tràn đầy không kiên nhẫn.
Nam Quảng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị," Hiền chất....."
Đã thấy chủ vị rỗng tuếch.
Tiêu Dịch dựa nghiêng bên giá sách," Đại lễ của tam thúc, ta không đảm đương nổi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911779/quyen-1-chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.