Đã là hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ mây đen kéo tới, sắc trời tối xuống, mắt thấy sắp có tuyết rơi.
Dư Vị dẫn theo hai tiểu nha hoàn, châm đèn lồng lụa xanh, theo từng đơn từng đoàn ánh lửa sáng lên, cả gian phòng lại một lần nữa sáng tỏ ấm áp.
Ngoài phòng gió bấc gào thét.
Nam Bảo Y ôm lấy lò sưởi tay sứ men xanh, nhìn chằm chằm sườn mặt của Thẩm Nghị Triều mà xuất thần.
Một lát sau, nàng bỗng nhiên kéo tay áo,ân cần mài mực cho hắn.
Nàng ôn thanh nói:" Thẩm công tử có tài năng kinh thiên động địa, tiểu nữ khâm phục. Nếu công tử am hiểu xem tinh tượng, xem bói nhìn quẻ, không biết có thể giúp tiểu nữ tính toán vận thế Nam gia? Tiểu nữ tất lấy trọng kim đem tặng."
Thẩm Nghị Triều cự tuyệt:" Nhàm chán."
Nam Bảo Y nghẹn họng.
Cũng đúng, con hàng này xuất thân vương công quý tộc, tất nhiên là chướng mắt nàng.
Nàng lười nhác lại tiếp tục mài mực cho hắn.
Nghĩ nghĩ, nàng lại chú ý tới một tờ giấy đi dưới sổ sách.
Chữ nhỏ trên giấy cực kỳ phong nhã:
Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang.
Tiềm long tại uyên, thanh vân thẳng thượng.
Lương cầm chọn mộc, bạch y khanh tướng.
Đào hoa sát huyết, hai đời vọng quốc.
Nam Bảo Y nhíu mày.
" Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang", nếu như nàng không đoán sai, hẳn là chỉ hạn hán cùng nạn đói năm nay của Thục quận.
Thẩm Nghị Triều ngay cả cái này cũng tính ra?
Nàng không khởi nhìn hắn thêm một lần.
Thiếu niên áo trắng như tuyết, tư thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911777/quyen-1-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.