Tiêu Dịch cẩn thận từng li từng tí, liếm hết son trên môi Nam Bảo Y.
Hôm nay ánh dương ấm áp.
Ánh nắng xuyên qua hoa văn như ý trên cửa sổ, chiếu lên sạp la hán, bụi bặm bay múa trong quanh ảnh, vài bông hồng mai trong bình đặt trên bờ cửa sổ chớm nở.
Tiêu Dịch hài lòng ngồi xếp bằng, sờ lên khoé môi, không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Cười xong, hắn nhìn về phía Nam Bảo Y.
Môi nàng hồng hồng, ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra không phải màu lúc trước khi nàng ngủ.
Hắn sợ Nam Bảo Y phát hiện cái gì, thế nên mở nắp hộp gấm, lấy ra hộp điểm giáng môi kia, học bộ dáng lúc nàng trang điểm, dùng ngón tay lấy một chút.
Hắn nhẹ nhàng xoa lên môi Nam Bảo Y.
Nhưng thủ pháp của hắn không thuần thục, lau đi rồi bôi lại, không chỉ không cách nào bôi đều, còn bôi rất nhiều ra ngoài.
Chờ hắn bôi xong, xung quanh bờ môi Nam Bảo Y một mảnh huyết sắc, rất giống tiểu hài tử vừa ăn xong.
Tiêu Dịch rơi vào trầm tư.
Thật lâu, hắn làm bộ như chưa phát sinh chuyện gì, yên lặng đem son môi để lại hộp.
Nam Bảo Y tỉnh dậy đã là sau một canh giờ.
Nàng thích ý duỗi lưng một cái," Ngủ bù thật dễ chịu! Nhị ca ca, chúng ta có phải nên tới Tùng Hạc viện dùng cơm tối rồi hay không?"
Nói chuyện, đưa tay sờ hộp gấm kia.
Tiêu Dịch đang đánh dấu bản đồ, thoáng nhìn động tác của nàng, lập tức đè lại tay của nàng," Ngươi muốn làm gì?"
" Trang điểm lại a."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911770/quyen-1-chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.