Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng pháo đêm giao thừa. Khương Tuế Hàn điên cuồng gõ cửa sổ," Tiêu gia ca ca, Nam tiểu ngũ, đi xem pháo hoa, ta mua rất nhiều pháo hoa, ra đây chơi a!" Tiếng pháo đinh tai nhức óc, hoàn mỹ nuốt sống câu nói kia của Tiêu Dịch. Nam Bảo Y vuốt vuốt lỗ tai, bị ép cất cao giọng:" Nhị ca ca, ngươi vừa nói cái gì?" Tiêu Dịch mặt không cảm xúc. Hắn rất muốn đem Khương Tuế Hàn cột trên cây pháo, để bắn hắn bay lên trời. Hắn buông tay ra, thản nhiên nói:" Không có chuyện gì." Nam Bảo Y nhấc lên tà váy bò lên sạp la hán, đẩy cửa sổ ra nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bên trong lâm viên chói lọi ánh sáng pháo hoa. Các loại pháo chồng chất dưới mái hiên, đám thị nữ cười híp mắt cười nói lôi kéo làm quen Khương Tuế Hàn, để xin hắn được pháo hoa xinh đẹp, quấn lấy hắn dạy các nàng đốt pháo. Là đêm tất niên nên có náo nhiệt. " Thật đẹp!" Nàng không khỏi tán thưởng. Tiêu Dịch một tay chi di, liếc xéo nàng. Ánh sáng pháo hoa chiếu sáng hai gò má trắng nõn của nàng, càng lộ ra tướng xương tinh xảo của tiểu cô nương. Lông mi của nàng dài cong vểnh lên, đuôi mắt đen tròn ôn nhuận như nước, pháo hoa phản chiếu trong mắt nàng, tựa như dải ngân hà chốn nhân gian. Hắn đưa tay, lười nhác cuốn lên một đoạn tóc của nàng thưởng thức. Hắn mỉm cười:" Qua một canh giờ nữa, Kiều Kiều liền sẽ mười ba tuổi, năm mới có cái nguyện vọng gì? Nói ra, ca ca thay ngươi thực hiện." Nam Bảo Y hồn nhiên:" Ta hi vọng nhị ca ca sớm công thành danh toại, địa vị cực cao!" Tiêu Dịch nhíu mày. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, tiểu cô nương lại bổ sung:" Như thế, nhị ca ca mới có thể sớm vào kinh, giúp ta tìm vị hôn phu. Ta cũng đều nghĩ kỹ rồi, quan viên tam phẩm trở xuống đều bài trừ, nhưng nếu đối phương dáng dấp đặc biệt đẹp đẽ, có thể xét thêm điểm...." Tiêu Dịch mặt không cảm xúc. Hắn muốn đem Nam Bảo Y cùng Khương Tuế Hàn cột vào pháo hoa, để bọn hắn cùng nhau bay lên trời. Nam Bảo Y không biết chút nào về ý nghĩ của hắn, vẫn ghé vào bên bờ cửa sổ, thưởng thức pháo hoa trong lâm viên. Ánh mắt rơi vào nói xa. Đình phù dung đèn đuốc sáng rực, còn bày biện hương án. Thiếu niên áo trắng như tuyết, tay cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm lá bùa màu vàng, miệng lẩm bẩm. Nàng sợ hãi thán phục:" Nhị ca ca, vị Thẩm công tử này, nhìn giống như người đọc sách nhà nho, nhưng đây là hắn đang làm phép trừ tà sao?" Tiêu Dịch nhìn theo tầm mắt nàng. Hắn nói:" Thẩm Nghị Triều thích nghiên cứu điển tịch của đạo gia, đối với học thuyết âm dương mười phần tinh thông. Giao thừa hàng năm, đều phải chiêm tinh bói quẻ, tính vận thế." Nam Bảo Y gật gật đầu, trong lòng tính toán. Nếu như bỏ ra nhiều tiền, không biết Thẩm Nghị Triều có bằng lòng xem vận thế năm sau cho cả nhà nàng hay không?" Tiêu Dịch lại bổ sung một câu:' Thưởng Tâm khi còn bé từng tòng sư với hắn." Nam Bảo Y im lặng. Nghĩ tới Thưởng Tâm vu cổ thuật gà mờ, nàng lập tức đối với Thẩm Nghị Triều không ôm bất luận cái kỳ vọng gì. Gió lạnh thổi qua. Tuyết bay tán loạn rơi vào trong lâm viên, đám thị nữ cười đùa đi qua, khói lửa nở rộ trong lâm viên, đêm giao thừa năm nay phá lệ an bình. Bờ cửa sổ, Nam Bảo Y nâng lên một chén rượu, nhấp ngụm nhỏ. Nàng công lên mặt mày:" Nhị ca ca, tối nay ngắm tuyết cùng ngươi, nhìn pháo hoa, xem náo nhiệt, ta rất vui vẻ." Tiêu Dịch xem thường. Nếu tiểu cô nương gả cho hắn, hắn cam đoan mỗi ngày nàng đều có thể sống rất vui vẻ, ngay cả đêm khuya trên giường tre cũng có thể rất sung sướng..... Hương rượu thơm nồng. Gần tới giờ tý, bên ngoài phủ truyền đến tiếng pháo nổ, là bách tính đang chuẩn bị nghênh đón năm mới. Nam Bảo Y trầm bổng du dương ngâm thơ: " Trong tiếng pháo đêm giao thừa, gió xuân đưa vào phòng. Thiên môn vạn bộ cùng một ngày, đem đào mới đổi cành khô!" Nàng nhìn về phía Tiêu Dịch, mắt phượng sáng lấp lánh," Nhị ca ca, ta đọc hay không? Tiêu Dịch sắc mặt lạnh nhạt. Một bài thất ngôn tuyệt cú mà thôi, không đọc tốt mới tương đối khó khăn đi? Hắn vươn tay ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh đem tuyết mịn thổi vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng lạnh buốt. Đôi mắt hắn ảm đạm:" Tuyết đông năm nay, một trận tiếp lấy một trận, số những năm trước càng nhiều." Mà lại từ lúc vào thu, thời tiết liền bắt đầu chuyển lạnh. Ngay cả mặt hồ những năm trước không kết băng, năm nay cũng đã kết một tầng băng thật dày. Nam Bảo y dáng vẻ tươi cười ngoan ngọt:" 'Dã khách dự báo nông sự tốt, tuyết đông chưa tan ' nhị ca ca, tuyết rơi là chuyện tốt, bởi có cái gọi là tuyết lành điềm báo năm được mùa..." Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên ngậm miệng. Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, lặng lẽ toát ra ngưng trọng. Kiếp trước, mùa xuân nàng mười ba tuổi, Thục trung đại hạn, nông gia không thu được một hạt vào. Thục quận náo loạn nạn đói, rất nhiều bách tính chết đói. Thịnh Kinh thành chậm chạp không cứu nạn, cuối cùng vẫn là Nam phủ liên hợp phú thương Thục quận, mở kho gạo phát thóc cứu tế bách tính, mới vượt qua cửa ải khó khăn. Khi đó nàng vẫn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, được nuông chiều trong khuê phòng. Bởi vậy đối với nạn đói Thục quận không khắc sâu ấn tượng gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên nghĩ tới. Mà qua giờ tý tối nay, nàng liền mười ba tuổi. Nam Bảo Y khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, tất nhiên hy vọng nàng có thể cứu nhiều người. Nếu nàng biết Thục quận sẽ mất mùa, không bằng chuẩn bị từ sớm. Nàng nắm chặt tay áo Tiêu Dịch," Nhị ca ca, mùa xuân năm sau..." Vừa mở miệng, lại không có cách nào nói tiếp.(ahr) Ở trong mắt người khác, nàng bất quá chỉ là một tiểu thư khuê phòng chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Nàng phải làm sao nói cho nhị ca ca, mùa xuân năm sau sẽ có một trận hạn hán? Cho dù nói ra, chỉ sợ nhị ca ca cũng không tin. Tiêu Dịch thấy bộ dáng tiểu cô nương muốn nói lại thôi. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nàng, giọng nói chọc người:" Có phải có bí mật muốn nói cho ca ca?" Tiểu cô nương buông thõng mi mắt, không lên tiếng. Nàng bất an níu lấy khăn thêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập nghiêm túc chưa bao giờ có, hai đầu lông mày đều là suy tư, phảng phất là đã nghĩ nên mở miệng như thế nào. Tiêu Dịch vẫn ung dung chống cằm, tuỳ ý gõ nhẹ cái trán của nàng, "Còn phải khách khí với ca ca?" " Ta sợ ta nói ra, ngươi không tin...." " Chỉ cần Nam Kiều Kiều nói, ta đều tin." Nam Bảo Y nhẹ nhàng cắn cánh môi, đắn đo thật lâu, nhỏ giọng nói:" Nhị ca ca còn nhớ, ta từng nói với ngươi về giấc mộng kia?" " Nhớ kỹ." " Trong giấc mộng kia, mùa xuân năm ta mười ba tuổi, Thục trung đại hạn, nông gia không thu hoạch được một hạt nào, cả toà Thục quận đều lâm vào nạn đói, rất nhiều bách tính chết đói..." Nam Bải Y vừa nói vừa chú ý biểu lộ của Tiêu Dịch. Nhưng quyền thần đại nhân hoàn toàn hững hờ như mọi khi, giống như không đem bất cứ chuyện gì để trong lòng. Nàng không khỏi ảm đạm. Nàng biết, loại lời nói này nói ra, ai cũng sẽ không tin tưởng. Chính lúc suy tư biện pháp, nàng bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Dịch hỏi:" Ngươi hi vọng ta tích lương?" Nàng ngẩng đầu. Quyền thần đại nhân thu lại bộ dáng lười biếng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc. Là biểu lộ của hắn khi xử lý sổ sách ngày thường. Giống như người chết chìm bắt được cọc gỗ, nàng vội vàng gật đầu:" Đúng, tích lương!" " Tích bao nhiêu?" " Càng nhiều càng tốt!" " Bản hầu minh bạch." Tiêu Dịch không chút nghĩ ngợi gọi Thập Khổ," Phái người đi các huyện lân cận, đem toàn bộ tiền tài lưu động đổi lương thực." Hắn lại gọi phụ tá khác, từng người bố trí phân phó. Nam Bảo Y kinh ngạc nhìn hắn. Quyền thần đại nhân, cứ như vậy tin nàng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]