Hắn dùng khăn ướt nhẹp nước, nắm cái cằm Nam Bảo Y, cẩn thận lau màu vẽ trên mặt nàng. Nam Bảo Y khó có được nhu thuận, nhắm mắt lại để hắn tuỳ ý lau. Nàng nói khẽ:" Nhị ca ca không hiếu kỳ, ta làm như thế nào giết Liễu Đoan Chính sao?" Tiêu Dịch rất phối hợp:" Giết như thế nào?" Nam Bảo Y thêm mắm thêm muối nói lại, có chút đắc chí:" Nhị ca ca, có phải ngươi cảm thấy ta đặc biệt thông minh, đặc biệt có mưu trí?" " Ân, Nam Kiều Kiều đặc biệt thông minh, đặc biệt có mưu trí." Nam Bảo Y không vui mở mắt ra. Loại lời nói khích lệ này nghe xong cảm thấy rất qua loa! Nàng tranh luận nói:" Nhị ca ca, chẳng lẽ ta biểu hiện trong hí lâu, trong mắt ngươi liền không có chỗ nào hay sao?" Tiêu Dịch vò sạch khăn trong chậu nước, thần sắc nghiêm túc," Cũng là có." Nam Bảo Y lập tức cong lên mặt mày, có chút hưng phấn:" Chỗ nào được? Là mưu kế của ta, hay là tài ăn nói của ta?" Tiêu Dịch nắm cằm nhỏ của nàng, dùng khăn lau màu nước bên môi nàng. Hắn cụp mắt mà cười:" Thời điểm biểu diễn." Nam Bảo Y:"....." Tiêu Dịch dời tầm mắt, ôn nhu nhìn chăm chú bờ môi nàng. Môi tiểu cô nương lộ ra màu hồng nhạt, khoé môi khẽ nhếch lên, nhìn một chút đã cảm thấy rất ngọt. Nếu nếm được, ước chừng sẽ càng ngọt. Hắn chậm rãi tới gần, giọng khàn khàn chọc người:" Thời điểm Nam Kiều Kiều biểu diễn sinh tiểu hài tử, làm cho có loại dục vọng đặc biệt....Không bằng thừa dịp trong xe ngựa không có người ngoài, ngươi lại biểu diễn cho ca ca một lần?" Mặt của hắn sát lại thật gần. Gần tới mức Nam Bảo Y có thể cảm nhận được hô hấp của hắn. Thiếu nữ hai gò má đỏ ửng, vội vàng đẩy hắn ra. Nàng cuốn lên màn cửa, hít thở lấy không khí lạnh bên ngoài, mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên một hồi lâu. Thật vất vả mới trở lại bình thường, phía sau lại truyền tới tiếng cười khẽ không rõ ý vị của Tiêu Dịch. Nam Bảo Y gắt gao cắn cánh môi, một đường từ Ngọc Lâu Xuân về tới Nam phủ đều cứ thế không dám quay đầu. Sau khi xe ngựa dừng hẳn trước cửa phủ, nàng cấp tốc nhảy xuống xe, nâng váy chạy vội vào Tùng Hạc viện. Tiêu Dịch không nhanh không chậm đi ở phía sau. Con mồi hắn nhìn trúng, làm sao còn có thể chạy khỏi lòng bàn tay. Một ngày nào đó, hắn muốn đem Nam Kiều Kiều nhốt vào kim ốc, muốn làm gì thì làm. Chính đang lúc suy nghĩ, Quý ma ma tiến lên đón, cung kính nói:" Hầu gia, lão phu nhân mời ngài tới phòng khách nói chuyện." Tiêu Dịch gật đầu. Lúc này trời đã tối, tỳ nữ trong phủ đều đã bắt đầu đốt đèn trên hành lang. Phòng khách đèn đuốc sáng rực, đã chuẩn bị một bàn yến tiệc. Lão phu nhân ngồi bên bàn tròn, thấy Tiêu Dịch tiến vào, chỉ khẽ nâng tay, mời hắn ngồi. Tiêu Dịch vẩy bài ngồi xuống, rất quen cầm lấy đũa. Lão phu nhân nhìn hắn,"Tĩnh Tây hầu là người thông minh, khẳng định biết lão thân mời ngươi tới là có mục đích gì." Nàng không lấy thân phận tổ mẫu. Tiêu Dịch hững hờ gắp một miếng thịt bò," Có thể đoán được một hai." " Cả Thục quận này, Tiết đô đốc chưởng quản 50 vạn binh quyền, Trình thái thú đồng dạng thế lực cũng không thể khinh thương. Mà ngươi, là cỗ thế lực thế thứ ba mới phát tại Thục quận." Tiêu Dịch nghiêm túc dùng bữa.(ahr) Lão phu nhân chậm rãi nói:" So với hai gia tộc trăm năm cơ nghiệp này, ngươi tại Thục quận có thể nói là không có chút căn cơ nào. Ưu thế duy nhất, là được hoàng đế thưởng thức. Nhưng chỉ bằng điểm này, cũng đủ để ngươi tiền đồ rộng mở, cao quý không tả nổi, cũng có thể bảo hộ được Nam gia. Kiều Kiều mười tuổi mất mẫu thân, phụ thân là cái dạng gì, chắc hẳn ngươi cũng biết. Bây giờ Kiều Kiều từ hôn Trình gia, quan lại nhân gia Thục quậnhiếm có người còn dám cưới Kiều Kiều. Nhưng nếu đem nàng gả tới thương hộ bình thường, lão thân cuối cùng vẫn là không cam tâm. Tiêu Dịch, ngươi từng nổi lên ý định với Kiều Kiều. Tối nay lão thân hỏi lại ngươi một câu,ngươi bây giờ, còn có tâm tư kia với nàng sao?" Tiêu Dịch để đũa xuống, uống cạn rượu trong chén. Hắn nghiêm mặt," Tiêu Dịch, nguyện kim ốc giấu A Kiều." " Kim ốc tàng kiều " là một điển tích trong lịch sử. Tương truyền Hán Vũ Đế lúc bốn tuổi, từng tuyên bố nếu có thể cưới được biểu tỷ A Kiều làm vợ," lúc này lấy kim ốc trữ chi". Đáng tiếc, tuy rằng như hắn nguyện ý cưới A Kiều, nhưng cuối cùng vẫn phế đi hậu vị của nàng. Trần A Kiều sau khi lui khỏi hậu vị, muốn gặp được mặt Hán Vũ Đế cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Lão phu nhân không vui chau mày," Tiêu Dịch, ngươi không cần khi dễ lão thân không đọc qua vài cuốn sách. Lão thân biết, vị hoàng hậu kim ốc tàng kiều kia, cuối cùng cũng không có kết quả tốt đẹp. Kiều Kiều nhi của ta, không thể giống nàng như thế!" " Nam Kiều Kiều không phải Trần A Kiều, ta cũng không phải vị hoàng đế trong sử sách kia." Tiêu Dịch nói thẳng," Ta chỉ nghĩ là, Nam Kiều Kiều trời sinh tính ngang ngược ngạo kiều, tất nhiên hẳn là nâng trong lòng bàn tay thiên kiều vạn sủng. Vì nàng tạo kim ốc, vì nàng làm nô lệ, ta đều vui vẻ chịu đựng." Lão phu nhân nghi ngờ dò xét hắn. Người này ngoài miệng xoa mật, nói tới nói lui câu trước so với câu sau càng làm người ta ưu thích. Nhưng hắn hứa hẹn, quả thật có thể chắc chắn sao? Lão phu nhân nhìn qua vô số người, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy được Tiêu Dịch. Nàng không dám xác định lời hứa hẹn là thật hay giả, lại không dám đem nhân duyên Nam Bảo Y ra đánh cược. Trầm ngâm thật lâu, nàng nghiêm túc nói:" Ta sẽ không đem Kiều Kiều nhi hứa gả cho ngươi, nhưng cũng sẽ không hứa gả nàng cho nam tử khác. Nếu như ngươi có thể trước khi ngày tới tuổi cập kê, giải quyết vấn đề thân phận của ngươi, sẽ không bởi vì các ngươi thành thân mà làm hỏng thanh danh của nàng, đồng thời nàng cũng phải nguyện ý tiếp nhận ngươi, như vậy mối hôn sự này, ta đồng ý." Lời nói này, tương đương với đem tất cả vấn đề khó giải quyết đều giao cho Tiêu Dịch. Nàng biết yêu cầu của mình có lẽ là có chút quá phận. Nhưng Kiều Kiều nhi, là tôn nữ nàng yêu thương nhất. Tiểu cô nương đơn thuần ngây thơ, nàng làm tổ mẫu, nhất định phải giúp nàng dọn sạch tất cả chướng ngại, vì nàng mở một con đường bằng phẳng tươi sáng. Thừa dịp lúc nàng còn sống, đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều cho Kiều Kiều nhi. Tiêu Dịch mỉm cười. Ngoài cửa gió tuyết gào thét.(ahr) Hắn chậm rãi ung dung rót rượu:" Đối Tiêu mỗ mà nói, quyền, tài, thế, tất cả đều cầu còn không được, càng nhiều càng tốt. Nhưng đối với nữ nhân, cả đời Tiêu mỗ, chỉ cần một người. Nam Kiều Kiều, chính là người mà Tiêu mỗ muốn kim ốc. Nữ nhân của ta, ta tự sẽ nuông chiều đến cùng, lão phu nhân không cần vì vậy mà lo lắng." " Kiều Kiều nhi nhà ta ngang ngược tuỳ hứng, sợ hầu gia sẽ phiền chán." "Nếu như nàng muốn giương oai, bản hầu nguyện ném gia tài bạc triệu, suất thiên quân vạn mã tiếp khách." " Kiều Kiều nhi nhà ta không dung được phu quân nạp thiếp, sợ hầu gia phải hối hận." " Đời này, bản hầu nguyện làm cho chi thần dưới váy nàng." Lão phu nhân không còn gì để nói. Hành lang sơn son khắc hoa, uốn lượn không thấy cuối cùng. Đèn hoa đăng treo dưới mái hiên chiếu sáng đêm gió tuyết, thiếu nữ mặc áo khoác lông thỏ đỏ chót, ngoan ngoãn đứng trên hành lang, đưa tay chạm vào bông tuyết lạnh buốt. Lúc Tiêu Dịch đi ra từ phòng khách, trông thấy ánh nến rơi trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, đuôi lông mày cùng khoé mắt đều là ngây thơ ôn nhu. Hắn kêu:" Nam Kiều Kiều." Nam Bảo Y quay người, trên mặt tràn ngập hiếu kỳ:" Ta nghe nó tổ mẫu mời ngươi tới phòng khách, các ngươi nói chuyện gì vậy?" " Nói một chút về mua bán." " Mua bán?" Nam Bảo Y càng thêm hiếu kỳ," Ngươi cũng muốn bán gấm Tứ Xuyên?" Tiêu Dịch nghẹn họng. Nhìn hắn giống như là người bán gấm Tứ Xuyên sao? Hắn đi tới, đưa tay gõ nhẹ lên trán tiểu cô nương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]