Dư Vị đem theo tỳ nữ, xếp đặt đệm bồ đoàn cùng lò sưởi dưới mái hiên.
Nam Bảo Y ôm lấy áo choàng lông thỏ, khoanh chân ngồi trên đệm, trong tay ôm một chén trà nóng.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ hơi say đỏ hồng, dưới đèn đuốc sáng rực trong lâm viên nhìn thấy tuyết đêm rì rào nay đầy trời, nhẹ nhàng mềm mại, tựa như mộng ảo.
Nàng không khỏi đưa tay đón," Thật đẹp..."
Tiêu Dịch ngồi bên người nàng, hững hờ uống trà.
" Hì hì!" Nam Bảo Y đột nhiên cười hai tiếng, buông chén trà xuống chạy vào phòng ngủ, lại rất nhanh chạy ra.
Nàng ôm một thanh bảo kiếm, nghiêm túc hỏi:" Nhị ca ca, ngươi dạy ta múa kiếm được không?"
" Múa kiếm?"
Nam Bảo Y gật đầu," Múa kiếm dưới trời tuyết, tất nhiên sẽ rất đẹp..."
Nàng nói, muốn rút thanh kiếm kia ra, lại bởi vì khí lực quá yếu không thể đem thanh kiếm lấy ra khỏi vỏ.
Nàng ngồi quỳ chân xuống đệm bồ đoàn, đem bảo kiếm đưa cho Tiêu Dịch," Nhị ca ca, ngươi rút kiếm giúp ta."
Tiêu Dịch tiếp nhận, tiện tay rút ra một đoạn.(ahr)
Kiếm mang sắc bén.
Nam Bảo Y "oa" một tiếng, hiếm lạ khẽ vuốt thân kiếm," Ta thường nghĩ, nếu ta biết sử dụng kiếm thì thật tốt. Có thể chém hết tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian, không cho đám trộm cướp kia có cơ hội sống sót..."
Tiêu Dịch nhíu mày," Nguyên lai nguyện vọng của Nam Kiều Kiều là chém hết tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian, làm kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa?"
" Mới không phải!" Nam Bảo Y ngạo kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911724/quyen-1-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.