Trình Đức Ngữ sờ lên cằm vừa bị hôn qua, đưa mắt nhìn Nam Yên đi xa.
Nam Yên có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, tài đức vẹn toàn, còn xem tiền tài như phù vân, nguyện ý vì sai lầm của người khác mà xin lỗi, thực sự là cô nương tốt khó gặp trên đời.
Cưới thê tử, nên cưới dạng tiểu thư khuê các như Nam Yên...
Trong lúc Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên âm thầm tư thông, phương tâm nhộn nhạo, Nam Bảo Y một mình chạy tới hậu viện Trình gia, ở đình hóng mát không người cười to.
Cười đến đau cả bụng, nàng mới đỡ eo, chậm rãi nâng cặp mắt phượng lên.
Lại không biết từ khi nào, trong cặp mắt kia ngập tràn nước mắt.
Nàng nhìn chằm chằm vào đình đài lầu các Trình phủ, một ngọn cây ngọn cỏ, trong mắt có thù hận, có lương bạc, lại càng nhiều hơn là giải thoát.
Rốt cuộc nàng không phải hàng đêm chờ trong tân phòng, chờ cái nam nhân vĩnh viễn sẽ không trở về kia.
Rốt cục nàng cũng không cần phải lúc tuyết rơi đầy trời, canh giữ ngoài cửa phòng Hoàng thị học quy củ.(ahr)
Rốt cục Nàng cũng không cần tiếp nhận ánh mắt giễu cợt của hạ nhân Trình phủ, rốt cục không cần trải qua chuỗi thời gian không có tôn nghiêm!
Móng tay được vẽ tỉ mỉ, từng chút xẹt qua cột trụ hành lang sơn hồng, lưu lại lăm đường vết trầy.
Nàng tuỳ ý nghiêng đầu, dáng tươi cười như si như cuồng:" Trình ca ca, bà mẫu, ta trở về nha! Nam Bảo Y ta, trở về từ địa ngục nha! Kể từ hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911721/quyen-1-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.