Nam Bảo Y hô hấp trì trệ.
Quyền thần đại nhân trước mặt dáng người cao lớn, cẩm bào chương đan hoàng, đeo đai lưng rộng bốn ngón tay, đeo tua cờ cung thao, một kiện áo khoác đỏ sậm thêu hoa văn mây khói, cả người tuấn mỹ cao quý, kim tướng ngọc chất.
Bị hắn nhìn ôn nhu chăm chú như thế, trái tim nhỏ của Nam Bảo Y thình thịch đập loạn, trong nhất thời càng không dám nhìn thẳng hắn.
Khuôn mặt nàng hồng lên, tay nhỏ tinh tế trắng nõn bất an vò vò vạt áo, lông mi run rẩy kịch liệt.
Chính lúc này vang lên một tiếng " lạch cạch " một chiếc giày thêu đỏ mới tinh xảo từ trong tay áo nàng lăn xuống.
Nàng vội vàng nhặt lên.
Đáng tiếc đã có công tử tinh mắt nhìn thấy.
Hắn vung tay hô lên:" Các huynh đệ, giày thêu trong tay áo nàng! Mau đoạt!"
Tiếng kêu vừa vang lên, một đám nam nhân lao qua.
Đều là hán tử có chút cẩu thả, lúc náo vui không biết nặng nhẹ, lại không để ý Nam Bảo Y còn là tiểu cô nương chưa xuất giá, tranh nhau muốn túm xiêm y của nàng!
Nam Bảo Y kinh hãi không thôi:" Nhị ca ca!"
Tiêu Dịch đem nàng bảo hộ sau lưng, sắc mặt lạnh lùng vung tay áo lớn lên.
Đám đại lão gia xông tới kia, còn chưa kịp sờ đến tay áo thiếu nữ, liền chật vật ngã nhào trên đất.
Tiêu Dịch trầm giọng:" Va chạm muội muội bản hầu, ai gánh được trách nhiệm?"
Tống Thế Ninh khẩn trương nói theo:" Náo vui là náo vui, cũng không được làm ẩu! Biểu muội ta còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911707/quyen-1-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.