" Nô tỳ không muốn bảo bối gì, nô tỳ chỉ cần tiểu thư quy củ có bộ dáng khuê tú. Ngài còn là cô nương gả tới thái thú gia nữa đâu!"
Dẹp cái thái thú gia gì đó đi!
Nam Bảo Y khinh thường.
Nàng dọn dẹp sạch sẽ, cầm theo giấy viết bản thảo," Đi, chúng ta đi Ngọc Lâu Xuân."
Đến Ngọc Lâu Xuân, đã thấy nơi này mười phần tiêu điều.
Tấm biển bị tuỳ ý vất bỏ trên mặt đất, lâm viên hoang vu, không chỉ không có nửa người tới nghe hát, ngay cả đoàn hát cũng đều không có bóng dáng một ai.
Nam Bảo Y trong lòng kinh ngạc, ôm giấy viết bản thảo đi lên nhã tọa trên lầu.
Đẩy cửa, mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.
Hàn lão bản quần áo không chỉnh tề tựa trên ghế quý phi, ôm bình rượu mơ màng.
Dư quang liếc nhìn Nam Bảo Y, nàng cười khẽ:" Cô nương là tới nghe hát?"
Không đợi Nam Bảo Y trả lời, nàng loạng choạng đứng lên, cánh tay trắng nõn xinh đẹp tuỳ ý kéo cái hoa tay múa,"Thanh y hoa đán, sinh mạt tịnh xấu, cô nương tuỳ tiện chọn, ta đều biết hát."
Nam bảo Y nhăn mặt nhỏ.(ahr)
Nàng tiến lên, đem vị lão bản nhà hát này đỡ đến trên ghế quý phi.
Nàng không hiểu:" Đang làm ăn tốt, sao Ngọc Lâu Xuân bây giờ lại thành cái dạng này?"
Thiếu nữ say đến hai gò má đỏ hồng:" Lúc trước Ngọc Lâu Xuân kinh doanh bất thiện, bị tổ tiên nhà ta mua xuống. Có thể tổ tiên nhà ta cũng không am hiểu làm ăn, thế nên vụng trộm nuôi dưỡng cô nương mỹ mạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911660/quyen-1-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.