Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích, chuối tây rì rào. Tiêu Dịch ngồi dưới cửa, ôm một tách trà, im lặng không nói mà nhìn trời mưa. Thập Khổ một bên chỉnh lý sổ sách, một bên nhỏ giọng nói:" Ngũ tiểu thư thật tâm muốn quan hệ cùng chủ tử tốt, ngài làm gì luôn luôn trách tội nàng? Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, có một số chuyện làm không tốt, ngài là huynh trưởng, nên đảm đương chút." Tiêu Dịch nhấp một ngụm trà. Trà Xuyên Thục Khổ ( trà khổ qua Tứ Xuyên),đắng ngắt cả miệng cũng không thể giải được khát trong lòng hắn. Hắn đối Nam Kiều Kiều, mang tình cảm rất phức tạp. Ban đầu tự nhiên là đủ kiểu chán ghét, một cô nương còn nhỏ như vậy lại một bụng ý nghĩ xấu, các loại trò đùa ác không có giới hạn làm người đau đầu. Thế nhưng về sau, nàng giống như trong vòng một đêm cải tà quy chính.(ahr) Hiểu được thông cảm người khác, cũng biết bảo hộ thân nhân, thậm chí còn tình nguyện chủ động học tập cầm kỳ thi họa. Nàng cố gắng lại nhu thuận, mười phần làm người thương. Nàng mỗi ngày đều chạy tới bán manh lấy lòng hắn, nếu đặt trên thân nam tử bình thường, tự nhiên sẽ thật cao hứng có một muội muội như thế. Thế nhưng là..... Từ lúc bắt đầu hắn liền không từng coi nàng là muội muội. Thấy nàng té ngã bị thương, hắn sẽ đau lòng. Thấy nàng đùa giỡn chơi đùa với nam nhân khác, hắn sẽ ghen tỵ. Thấy nàng từng ngày lớn lên, hắn thậm chí còn sinh ra một loại cảm xúc mong chờ bí ẩn nào đó..... Mong chờ cái gì? Tiêu Dịch nói không nên lời, lại không dám nghĩ. Hắn uống vào nửa chén trà khổ qua. Vị đắng nồng đậm tràn ngập khoang miệng, lại vẫn không giội tắt được cỗ rung động trong lòng. Đại khái hắn thật thích Nam Kiều Kiều. Hắn day mi tâm, thản nhiên nói:" Chờ Khương Tuế Hàn trở về, gọi hắn tới gặp ta." .... Khương Tuế Hàn xem xong ruộng dâu, đối với nguyên nhân cây dâu bị bệnh đã có suy đoán đại khái. Hắn mới từ ruộng dâu trở về, liền bị Thập Khổ mời đến thư phòng. Hắn ngồi xuống, liếc mắt nhìn bố cục xộc xệch trên bàn cờ một cái," Tiêu gia ca ca thật sự là nhàm chán, vậy mà tự đánh cờ với mình." Thập Khổ bưng tới trà nóng," Cũng không? Chủ tử một mình xuống cờ nửa canh giờ, nhìn cái bàn cờ loạn này." " Không phải bàn cờ loạn," Khương Tuế Hàn mỉm cười nhặt lên một con cờ, tuỳ ý hạ vào nhãn trận, " Là người nào đó.....Tâm loạn." Thật đơn giản một quân cờ, lại có thể thay đổi bàn cờ lộn xộn nháy mắt trở lên rõ ràng. Khương Tuế Hàn ra hiệu Thập Khổ lui ra, nghiêng nửa người về phía Tiêu Dịch, thấp giọng chế nhạo:" Tiêu gia ca ca, ngươi coi trọng Nam gia tiểu ngũ?" Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến. Khương Tuế Hàn ngồi về vị trí, tiện tay phủi phủi cẩm bào," Ngươi mời ta đến, không phải là vì chuyện phiền lòng này sao? Theo ta nói, nhân sinh đắc ý cần cảm thấy vui vẻ khoái hoạt, thích liền đoạt, có cái gì không được?" " Ta cùng nàng, là huynh muội." Tiêu Dịch trầm giọng. Khương Tuế Hàn liếc mắt. Tiêu gia ca ca chỉ là ở tạm Nam phủ, quan hệ máu mủ đều không có, tính là huynh muội cái gì? Thế đạo này, thật sự là quan niệm cổ hủ! Hắn không cao hứng:" Nếu ngươi đã có ý nghĩ này, còn cần ta làm cái gì? Nếu quan tâm thanh danh của nhau như vậy, liền giấu kỹ tâm tư, sau này cùng nàng một đao cắt hai đoạn. Ài, biết là huynh muội còn thích người ta, quả thực tâm lý biến thái!" Tiêu Dịch ánh mắt túc sát. Khương Tuế Hàn vội vàng rụt đầu rụt cổ. Tiêu Dịch kiên định nói: " Ta cùng với nàng, sẽ chỉ là huynh muội." Hắn gằn từng chữ một. Không chỉ là nói cho Khương Tuế Hàn nghe, càng là đem hắn hắn trở thành một nhân chứng, cho hắn biết quyết tâm của mình. Loại tình cảm không nên tồn tại này, hắn sẽ chôn vùi trong lòng thật kỹ. Từ nay về sau, chân chính lấy thân phận huynh trưởng đối mặt Nam Kiều Kiều. Khương Tuế Hàn ngoáy ngoáy tai. Hắn thực sự nghe không quen người này khẩu thị tâm phi, vì thế đứng lên nói:" Ta có chút chuyện cần nói với Nam ngũ tiểu thư, cáo từ." Tiêu Dịch nhìn theo hắn đi xa, nghĩ tới hắn cùng Nam Kiều Kiều một chỗ, tức khắc toàn thân đều không dễ chịu. Hắn gọi Thập Khổ tới, đứng đắn phân phó:" Nam nữ khác biệt, đi nhìn chằm chằm một chút, không cho phép tiến vào phòng ngũ tiểu thư, chỉ cho đứng bên ngoài nói chuyện." Thập Khổ cảm động. Chủ tử nhà hắn thật là sủng muội, vậy mà quan tâm danh dự cùng thanh danh của ngũ tiểu thư như thế! Chủ tử là người tốt nha! Thập Khổ đuổi theo tới phòng khách, nhìn thấy Khương Tuế Hàn một chân đang muốn bước vào ngưỡng cửa. Hắn vội vàng ngăn lại:" Chủ tử phân phó, nam nữ hữu biệt, Khương công tử có lời gì liền đứng ngoài cửa sổ nói đi, tránh khỏi khiến người hiểu lầm l" Khương Tuế Hàn mỉm cười. Tiêu gia ca ca thật có ý tứ, bản thân phát lời thề son sắt đem tiểu cô nương người ta coi như muội muội, lại không cho ngoại nam tiếp cận muội muội của hắn. Chẳng lẽ hắn định đem Nam Bảo Y để ở nhà cả một đời, một đời làm lão cô nương? Này không phải là chiếm tổ gà mà không đẻ trứng sao! Trong sương phòng, Nam Bảo Y cũng nghe thấy Thập Khổ nói.(ahr) Nàng ôm gối đầu, mặt nhỏ nhăn thành một đoàn. Quyền thần đại nhân thật quá đáng, chính mình già mà không đứng đắn cũng thôi đi, còn không cho nàng tìm kiếm phu quân. Nàng ném gối đầu đi, bày ra bộ dáng làm chuyện đại sự, cao giọng nói:" Khương công tử, tột cùng cây dâu nhà ta xảy ra chuyện gì?" Khương Tuế Hàn đứng dưới mái hiên m dù bận vẫn ung dung đong đưa quạt xếp,";Có người hạ độc vào nguồn nước tưới cây dâu, dẫn tới cây dâu khô héo. Trị thì có thể trị được, chỉ là đám lá dâu héo không thể dùng được. Chỉ sợ cần thời gian nửa tháng mới có thể mọc ra lá mới." Thời gian nửa tháng.... Nam Bảo Y khó xử. Lá dâu trong khố phòng cũng chỉ đủ chèo chống năm, ba ngày, còn mười ngày còn lại biết tính sao bây giờ? Quản sự vừa mới bẩn báo, giá lá dâu trên thị trường bị Hạ gia điên cuồng tăng giá lên mười lượng bạc một cân, mà nhà nàng cần mấy chục vạn cân lá dâu, vậy phải tiêu bao nhiêu bạc! Huống chi Hạ gia buồn nôn như vậy, chuyện tặng không bạc cho nhà bọn hắn, nàng không nguyện ý làm. Thế nhưng là mua lá dâu từ nơi khác, tất nhiên là không kịp. Nên làm cái gì mới được đây? Hà Diệp bưng tươi canh gà mới nấu xong từ phòng bếp. Nàng thấy Nam Bảo Y mặt buồn rười rượi, không khỏi khuyên nhủ:" Ngài là một tiểu thư kiều kiều thực Cẩm Quan thành thật xa tới đây tuần sát ruộng dâu, đã rất giỏi rồi, làm gì cần phải vì những chuyện này mà phiền não? Cái này đều nên để người lớn quan tâm." " Tổ mẫu tuổi đã lớn, ta đương nhiên phải vì ngài phân ưu...." Nam Bảo Y vẻ u sầu đầy cõi lòng. Sắc trời dần dần tối. Bên trong điền trang bắt đầu đốt đèn đuốc, trong màn mưa từng chiếc từng chiếc chiếu sáng, giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, dịu hoà chỉ dẫn đường về cho các nông dân. Nam Bảo Y chống cằm nghe tiếng mưa rơi một lát, bỗng nhiên nổi lên hào hứng muốn đi phòng nuôi tằm nhìn một chút. Phòng nuôi tằm sạch sẽ rộng rãi, tràn ngập mùi thơm ngát của lá dâu. Trong từng cái tấm sàng tròn bện từ trúc là những con tàm tròn mập đang ôm lá dâu ra sức cắn lá dâu, cả căn phòng đều là tiếng xào xạc. Nam Bảo Y bắt được một con, nâng trong lòng bàn tay khẽ vuốt. Hà Diệp kinh ngạc đến ngây người:" Tiểu thư, đây là côn trùng! Rất bẩn, ngài mau đem nó để xuống!" " Không bẩn...." Nam Bảo Y thương tiếc," Nam gia chúng ta giàu sang hơn hai trăm năm, tất cả ăn ở đều dựa vào nó, sao có thể chê nó bẩn? Huống chi Cẩm Quan thành chúng ta từ xưa tới nay, tài chính thuế má đứng đầu đều là đến từ con tằm gấm Tứ Xuyên này đâu!" Nàng cẩn thận từng li từng tí đem con tằm để bỏ lại trong lá dâu. Lá dâu còn thừa không nhiều, nhất định phải lập tức nghĩ ra biện pháp mới giải quyết được... Vừa đúng lúc này, lão quản sự đột nhiên kích động vội vàng đến báo:" Tiểu thư, có người cầu kiến ngài!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]