Nam Bảo Châu đắc ý," Không hổ là muội muội ta, thật có ánh mắt! Bộ y phục này gọi là ' Đơn ti bích la hoa lồng váy ', màu sắc dưới ánh mặt trời cùng trong phòng hoàn toàn khác biệt. Còn dùng kim tuyến dệt thành hoa điểu lung linh tinh xảo, chi tiết tỉ mỏi, sinh động như thật.
" Nương ta khen nó ' Phiêu tựa mây khói, xán lạn tựa ánh bình minh ', là tơ lụa quý giá nhất Thục quận, lúc trước đều là đem tiến cống hoàng tộc!"
Nam Bảo Y thấy nàng thích, cười nói:" Châu Châu muốn?"
" Ta muốn, lại mặc không được a!"
Nam Bảo Châu ủy khuất sờ sờ vòng eo," Tổng cộng cũng chỉ có chút nguyên liệu, căn bản không đủ làm xiêm y cho ta.... Ai, Kiều Kiều, sớm muộn cũng có một ngày ta so với ngươi còn phải gầy phải đẹp hơn, đến lúc đó tất nhiên cùng ngươi tranh một tấm vải dệt!"
Nam Bảo Y nhéo khuôn mặt trơn mền của nàng," Tiểu tỷ tỷ châu tròn ngọc sáng, là có phúc tướng."
Nam Bảo Châu vui vẻ ôm lấy nàng," Kiều Kiều, tỷ muội chúng ta đều sẽ có phúc khí!"
.....
Cẩm Quan thành một năm ngày thưởng hoa này cuối cùng đúng hạn mà tới.
Sáng sớm ngày xuân, trời sáng khí trong.
Nam Bảo Y đứng thẳng đón mặt trời mới mọc, ngửi hương hoa cả vườn, đem những thứ học được trong hai mươi ngày trong đầu đều xem qua một lần.
Tiêu Dịch từ trong phòng đi ra.
Tiểu cô nương mặc bích sa lồng váy, váy áo bị gió xuân thổi lên thành từng gợn sóng, trong ánh nắng vàng tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911624/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.