Nam Bảo Y trở lại khuê phòng, đem toàn bộ thị nữ đuổi ra ngoài.
Nàng tiến vào trong trướng muốn ngủ một lát, lật qua lật lại mà không thể ngủ được. Trong đầu lặp đi lặp lại hiện lên hình ảnh lão cha cùng Liễu thị ân ân ái ái, khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, hận hiện tại không thể lập tức xông ra phủ đi đem lão cha lôi về.
Lúc Tiêu Dịch đi vào, nhìn thấy giày thêu bị đá tuỳ ý trên mặt đất, tiểu cô nương trốn trong màn trướng, đang ôm hai đầu gối ngẩn người.
Hắn hững hờ vuốt lại vạt áo.
Nam Bảo Y nhìn thấy hắn, không vui đẩy ra màn trướng, " Nhị ca ca, nơi này là khuê phòng của ta, ngươi tiến vào làm gì?"
Tiêu Dịch lấy ra một cái hộp kẹo hoa đào.
Hắn ung dung chậm rãi mở ra hộp nhỏ, chọn lấy một viên kẹo nhỏ màu hồng nhạt bỏ vào miệng.
" Vị ô mai..." Hắn cười nhẹ, " Nếm thử?"
Nam Bảo Y ghét bỏ, " Ngươi lớn như vậy còn ăn kẹo, không biết xấu hổ!"
" Điêu ngoa bốc đồng tiểu khóc bao, không phải cũng sẽ làm nũng để cha ngươi mua kẹo cho ngươi ăn sao?" Tiêu Dịch đem hộp kẹo đưa cho nàng, " Cho ngươi."
Nam Bảo Y nhìn chằm chằm cái hộp kẹo tinh xảo xinh đẹp kia, hơn nửa ngày mới đưa tay tiếp.
Nàng ôm hộp kẹo, hai mắt đẫm lệ hồng hồng, " Ta đối phụ thân nũng nịu, để hắn mua kẹo cho ta, cũng không phải bởi vì ta muốn ăn kẹo...Ta chỉ là, hy vọng hắn đem ta để ở trong lòng."
" Thế nhưng cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911605/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.