Nghĩa trang U Sơn - Trung Quốc. Không gian ảm đạm, bầu trời rải rác những đốm sáng nhỏ bé li ti. Đôi lúc tiếng quạ vang lên nghe sao rờn rợn, những sợi lông vũ đen kịt chao đảo trong nền trời đen sẫm.
Trong góc trái của nghĩa trang, một bóng dáng nhỏ nhắn chìm hẳn trong đêm tối, bàn tay non nớt mềm mại khẽ đưa tay xoa lên một tấm bia mộ cũ kỹ đầy bụi bặm. Trên bia mộ, tấm di hài hiển hiện bức chân dung của một người phụ nữ, bức hình sờn bạc, vài vết ố màu vàng lại không thể nào che đậy nổi dung mạo quốc sắc thiên hương ấy, nàng đẹp tựa ánh trăng lung linh huyền ảo lại xa xôi muôn trở ngàn trùng. Giống như một bức họa màu trắng đen, thực mông lung, thực huyền bí và nụ cười dịu dàng khuynh thành tuyệt sắc, lúc nào cũng gợi trên khóe môi.
“ Mẹ!!! Con gái bất hiếu. Không thể đến thăm mẹ thường xuyên. “ Tang Họa quỳ trước tấm bia mộ cũ kỹ vàng vọt, đã lâu không có ai đến lau chùi hay thăm viếng. Cô nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt buồn bã trong trẻo lại xót xa, tựa như một thiên sứ lạc bước đến địa ngục, chịu mọi cực hình lưu đày.
Chậm rãi nâng một đóa Hướng Dương đặt trước bia mộ của Hạ Thuần Hy.
“ Ở nơi đó, mẹ có buồn không? Có luôn dõi theo con không? Có bị ai khi dễ? “ Vừa nói lại vừa tiếp tục đặt thêm một đóa Hướng Hương còn sũng nước.
“ Mẹ biết mà phải không? nếu con đường đường chính chính đến thăm mẹ thì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khuynh-nu-phu/46600/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.