Phùng Kiến Vũ a một tiếng, sau đó liền câm nín luôn. Vương Thanh trầm giọng:
"Thoa thuốc, ngày mai tôi trở về rồi tôi muốn em"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu kia vừa xấu hổ vừa vui vẻ, nắm chặt lọ thuốc ở trong tay khẽ mỉm cười:
"Ân, một lát nữa em thoa"
Vương Thanh khàn giọng:
"Thoa luôn bây giờ đi"
Phùng Kiến Vũ hai tai nóng bừng, im lặng một chút rồi nói với Vương Thanh:
"Em thoa xong rồi"
Vương Thanh không hài lòng:
"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ghét nhất là nói dối"
Phùng Kiến Vũ quả đúng là chưa có mang thuốc thoa vào, khi nghe Vương Thanh nói vậy liền rất biết nghe lời lấy thuốc ra ngón tay thoa vào phía sau mông. Thuốc vừa chạm vào nơi đó liền truyền đến cảm giác nóng rát thiêu đốt, khiến cho Phùng Kiến Vũ kêu lên một tiếng, Vương Thanh ở bên này nghe được liền biết lần này chắc chắn người nào đó đã thành thật chịu thoa thuốc:
"Sao? Đau sao?"
Phùng Kiến Vũ đau đến mức khóe mắt ửng hồng phải nhanh chóng mang đầu ngón tay kia lấy ra:
"Ưm... thực đau"
Vương Thanh khàn giọng:
"Tiếp tục thoa thuốc, tôi biết được khi nào em nói dối, khi nào em đang nói thật đấy, đừng mong qua mắt được tôi"
Phùng Kiến Vũ ô ô thở dốc, vừa thoa thuốc ở phía sau vừa khó khăn hỏi Vương Thanh:
"Ngài cho em bôi thuốc gì a... em cảm thấy không ổn..."
Vương Thanh cảm thấy trong người khó chịu, Phùng Kiến Vũ cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100420/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.