Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh nói không cần mình nữa liền hoảng sợ, trái tim bắt đầu bất an không thể khống chế được vội vàng luống cuống hướng Vương Thanh giải thích:
"Em không uất ức nữa, từ giờ em cũng sẽ không phạm lỗi nữa, ngài quất em cũng được nhưng ngài đừng không cần em nữa"
Vương Thanh đưa tay nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ xoay về phía sau khẽ hỏi:
"Tôi hàng ngày sẽ mang roi da quất em, bất kể cho dù em đúng hay sai đều sẽ quất, em sẽ không uất ức sao?"
Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng không rõ là bởi vì đau hay là do hoảng sợ mà nước mắt bên trong kia cũng long lanh như muốn chảy xuống:
"Sẽ không, em sẽ không uất ức"
Vương Thanh nhẹ nhàng xoay cả người Phùng Kiến Vũ lại đối diện mình, để cho cậu tựa lưng vào thành bồn tắm nhìn cậu thật lâu giống như muốn xem xem cậu có nói thật hay là không. Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi dưới nhưng lại không muốn né tránh ánh mắt của Vương Thanh, cậu sợ nếu như mình né tránh thì Vương Thanh sẽ nghĩ cậu đang nói dối, Vương Thanh vừa rồi đã nói nếu như cậu còn phạm sai lầm nữa sẽ không cần cậu.
Vương Thanh trầm giọng nói:
"Hàng ngày quất em vẫn còn chưa đủ đâu"
Phùng Kiến Vũ nắm chặt lòng bàn tay ở dưới im lặng không nói gì cả, Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ khẽ mơn trớn:
"Vừa mới rồi chưa có ăn cơm sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100415/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.