Đợi một lúc rồi Phùng Kiến Vũ vẫn không có ý định bước ra ngoài, Vương Thanh không suy nghĩ nhiều trực tiếp nhấc bổng Phùng Kiến Vũ vác lên vai bước ra khỏi phòng tắm, Phùng Kiến Vũ ở trên vai Vương Thanh hoảng loạn chân tay cũng dãy dụa loạn xạ:
"Đừng đánh, em thật sự là rất đau... xin ngài"
Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ đứng ở dưới sàn rồi xoay người với lấy áo choàng tắm mặc vào người mình, Phùng Kiến Vũ bước lên phía trước rối rít nói với Vương Thanh:
"Ngài đừng như vậy..."
Vương Thanh lạnh giọng:
"Đứng im ở đó đi!"
Phùng Kiến Vũ quả thật không dám bước tới nữa, nhưng vẫn liên tục cầu xin tha thứ, mắt thấy Vương Thanh đang cúi người nhặt chiếc roi da kia thì khóc đến nức nở:
"Em không muốn... ngài đừng đánh có được hay không... a"
Vương Thanh quất một roi, Phùng Kiến Vũ lập tức lảo đảo muốn ngã xuống, Vương Thanh ở bên cạnh vẫn cứ lạnh lùng ra lệnh:
"Đứng cho thật vững, nếu như ngã xuống tiếp tục đánh!"
Phùng Kiến Vũ khóc ô ô:
"Ngài đừng đánh... em thật sự là rất đau"
Vương Thanh dùng roi da nâng cằm Phùng Kiến Vũ:
"Tôi hỏi em, tôi đã nói cho em biết rằng sáng nay phải có mặt ở nhà, em đến tối mới chịu quay trở về, việc này ai sai?"
Phùng Kiến Vũ đưa tay lau nước mắt, cánh mũi ửng hồng sụt sịt:
"Là em sai, em không nên buổi tối mới quay trở về"
Vương Thanh tiếp tục quất một roi nữa, Phùng Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100411/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.