Phùng Tiểu Phương quát lớn một bộ dạng nói dối không chớp mắt:
"Anh có, đừng ở đó xảo biện nữa"
Vương Thanh gật đầu:
"Em ấy đúng là rất giỏi xảo biện, điều này tôi cũng đã kiểm chứng rồi"
Phùng Kiến Vũ càng gấp gáp hơn khi nghe Vương Thanh nói lời kia, cậu tự động tiến về phía trước tựa đầu vào ngực Vương Thanh, hai tay cũng ôm lấy eo hắn thật chặt:
"Em không có, là cô ấy nói dối đặt điều, em quả thật không có như vậy"
Phùng Tiểu Phương lớn tiếng:
"Ngài chỉ huy ngài xem, anh ta lại bắt đầu muốn quyến rũ đàn ông"
Phùng Kiến Vũ khóc đến nước mắt không thể nào ngăn lại được nữa, chỉ còn biết nhỏ giọng thút thít ở trong lòng ngực Vương Thanh nức nở giải thích những câu không rõ ràng:
"Em không có, thật sự không có"
Vương Thanh nhếch môi mang cằm Phùng Kiến Vũ nâng lên cao đối diện nhìn hắn:
"Chỉ một phép thử nho nhỏ thôi, em liền có thể hiểu rõ ràng được mọi chuyện có đúng không? Cho dù có là người thân của em, cho dù có cùng em sống chung từ nhỏ đều có thể quay lưng lại với em"
Một câu nói này của Vương Thanh liền khiến cho không gian rơi vào im lặng, Phùng Tiểu Phương không biết Vương Thanh đang suy tính chuyện gì, Phùng Kiến Vũ cũng đồng dạng với Phùng Tiểu Phương. Vương Thanh tiếp lời:
"Em bây giờ vì sao lại ôm lấy tôi giải thích? Tại vì sao không tiến tới cầu xin em gái em, nói cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100388/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.