Phùng Kiến Vũ đã rất mệt mỏi rồi làm sao có thể chịu thêm được một lần điên cuồng kia, cậu suy yếu nắm chặt lấy vai Vương Thanh cầu xin:
"Không thể nữa, em đang sốt cao, cả người em mệt mỏi rồi, ngài nếu như còn muốn nữa, em không thể nào a"
Vương Thanh nhếch môi cười:
"Bởi vì em lại không gọi tên của tôi cho nên tôi sẽ phạt em thêm một lần nữa"
Phùng Kiến Vũ cả người đau nhức rơi vào hố sâu khoái cảm không tài nào có thể thoát ra được, chỉ còn biết ngâm nga theo nhịp mơ mơ màng màng tùy ý để Vương Thanh thao túng:
"Thanh a... ân... chậm chậm a"
Khi phi thuyền dừng lại ở trước ngôi nhà lớn, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ trên tay tiến vào nhà, người nọ có vẻ như đang giận dỗi nằm ở trong lòng ngực hắn im lặng không hề chủ động nói lời nào cả. Tiến sĩ Most vừa rồi được Vương Thanh gọi tới để khám bệnh cho Phùng Kiến Vũ đã đợi sẵn ở bên ngoài, Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường giả bộ nhắm mắt ngủ, Vương Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn tiến sĩ Most khám bệnh cho vật nhỏ kia. Không rõ Phùng Kiến Vũ mắc bệnh gì nguy hiểm mà tiến sĩ Most khám đi khám lại rất lâu, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau, Vương Thanh có điểm bất an trầm giọng hỏi:
"Sao rồi?"
Tiến sĩ Most ấp úng:
"Có một vấn đề"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy cũng mở mắt, Vương Thanh sốt ruột:
"Chuyện gì?"
Tiến sĩ Most khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/2480065/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.