Lái xe nhanh chóng chạy ra xe của Vương Thanh, Vương Thanh mở cửa xe ôm Phùng Kiến Vũ ngồi vào phía sau, Phùng Kiến Vũ một tay đặt ở trên bụng, một tay nắm chặt lấy tay của Vương Thanh, khóe mắt không rõ là đau đớn hay sợ hãi mà liên tục chảy ra những giọng nước mắt trong suốt, giọng nói của Phùng Kiến Vũ dần yếu đi:
"Đứa nhỏ không sao phải không, ngài nói đi..."
Vương Thanh không thể nói được điều gì nữa cả chỉ còn biết ôm chặt Phùng Kiến Vũ ở trong tay, ngày này từ trước đến nay đối với hắn đều là ngày đáng sợ nhất, trước đây cũng vậy và cho đến bây giờ cũng đều như thế. Hắn đã nói rất nhiều lần với Phùng Kiến Vũ rằng hắn không hề cần đứa nhỏ, hắn chỉ cần cậu mà thôi, nhưng người này trước sau vẫn cố chấp muốn lưu lại đứa nhỏ này. Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì cả, cơn đau cũng càng ngày càng truyền tới nhiều hơn, cậu cảm thấy từng đợt hô hấp cũng yếu dần, cậu rất trách bản thân tại vì sao lại không cần thận chú ý, cậu còn muốn cùng Vương Thanh, Vương Hạ, Vương Đậu, một nhà bốn người trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật tâm của Vương Thanh cả, cậu luyến tiếc mọi thứ, nhưng xem ra thời gian đã sắp không còn nhiều nữa rồi:
"Thanh... hứa với em... đừng lạnh lùng với đứa nhỏ nữa... có được không?"
Vương Thanh gấp gáp ôm chặt lấy Phùng Kiến Vũ, cúi đầu hôn lên trán cậu, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/2480042/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.