Thế Bác quỳ xuống dưới chân Tú Ảnh, khuôn mặt ngây ra ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, cô hơi quay đi, run run:
- Thế Bác, không lẽ gì tính tình anh lại như này... Nào, nói em nghe..được không?
Giọng nói Tú Ảnh nhỏ nhẹ vang lên như một luồng gió mát thôi vào tâm can đang nảy lửa của Thế Bác. Anh thở dài, tặc lưỡi:
- Anh giận.. tại sao yêu em như vậy nhưng lại đều bị từ chối?
Tú Ảnh hít lấy một hơi dài trấn tĩnh, giờ người thế yếu đang là cô, chân đã đau đâu thể phản kháng, phòng lại khóa chốt, chỉ đành cố dùng lời nói tâm sự kéo dài thời gian. Cô ngập ngừng giải thích:
- Cảm xúc con người mà... anh biết rõ chứ. Với cả em thấy mối quan hệ chúng ta như này rất tốt, em với anh đều coi nhau như người trong gia đình, quan tâm nhau như anh em ruột, có thể đồng hành với nhau như người bạn.. Em..em thấy thế này là ổn?
Thế Bác nghe xong bỗng giãn cơ mặt ra, anh gục xuống cười cười, những tưởng đã bình ổn lại tâm lí nam nhân ai ngờ Thế Bác vật cô nằm ngửa, đưa tay bóp chặt vào cổ nữ nhân, hét gầm lên:
- Haha, Tú Ảnh..em tự cao quá rồi, nếu anh không ở bên em, thì thằng bạn trai kia cũng không có được em
Lực siết vòng cổ mạnh bạo, Tú Ảnh hoàn toàn không chống cự nổi. Bên ngoài Dạ Trì đã đứng sẵn thế, bắt đầu lùi ra sau lấy lực, khuôn mặt lại cuộn lên nóng giận và sợ hãi, y như lúc hắn chạy đến cứu cô khỏi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729529/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.