Viên Dạ Trì quỳ xuống, gục đầu vào chân Tú Ảnh, ôm chặt lấy chỉ sợ Tú Ảnh chạy đi mất. Nữ nhân nhỏ nhắn ngồi trên giường, bên dưới nam nhân to lớn quỳ rạp y như cô vừa thu phục được một con thú lớn. Tú Ảnh vẫn lặng lẽ không đáp, bầu không khí bao trùm sự tuyệt vọng của nữ nhân và sự hối hận muộn màng của nam nhân kia. Viên Dạ Trì víu lấy lí do cuối cùng, cầu cạnh: 
- Tú Ảnh, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ để cùng nhau sinh sống bên Thụy Điển, không phải sao? Xin em... hãy tha thứ cho tôi, coi như đoạn tin nhắn đó em chưa từng đọc, tôi cũng coi như không hề có chuyện đó.. Chúng ta lại tiếp tục hoàn thành những dự định, được không em? 
Tú Ảnh cũng nhớ tới bao điều cô ấp ủ và sự chuẩn bị của bản thân khi sang Thụy Điển nhưng giờ đây tất cả như vỡ vụn ra. Chính hắn phá vỡ mọi thứ nhưng lại mong có một kết quả tốt đẹp? Tú Ảnh cười khẩy, không trách mắng, nhẹ nhàng: 
- Dạ Trì.. anh nghĩ đơn giản quá 
Tú Ảnh thẳng thừng ẩn hắn ra, vuốt lại mái tóc gọn gàng, hai hốc mắt cố nén rồi vẫn tuôn lệ, cô tiếc và buồn về mọi thứ. Cô trao hắn tình cảm thật, cô cũng ước mơ về một tương lai yên bình, cô hạnh phúc khi thấy bố mẹ mình Viên Dạ Trì đối xử rất ân cần. Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi rồi mở cửa ra khỏi phòng, Dạ Trì thấy vậy liền đuổi theo, níu tay cô lại, sốt sắng: 
- Ảnh Ảnh, em đi đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729525/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.