Tú Ảnh hề hà nhận lấy con gấu, sau cùng trông thấy vẻ mặt Viên Dạ Trì đang tự cao thỏa mãn, đành chấp nhận rằng hắn tài giỏi vậy đi. Sau cùng cả hai đi loanh quanh, ngắm nghía một vòng khu chợ. Dừng lại ở tiệm đồ nướng đêm, ánh mắt Tú Ảnh sáng rực lên, giục:
- Nè, món này, món này rồi cái kia nữa, gọi thêm nhé?
Dạ Trì bên khóe môi giật giật, nhìn đống đồ Tú Ảnh chỉ, hỏi:
- Lúc mới đến đã ăn bao nhiêu, giờ em gọi thêm, bụng không đáy à?
Cô xéo xắt:
- Sao? Hay anh sợ tôi ăn hết mà anh không đủ trả? Chính anh lúc nãy kêu cứ ăn chơi thoải mái tiền anh trả, đừng thất lời
Viên Dạ Trì cười lớn, nói nhỏ:
- Tú Ảnh, tiền của tôi dư sức mua cả chợ đêm này cho em, điều tôi lo đêm rồi ăn nhiều lại đồ nướng như vậy thì không tốt
Sau cùng hắn quay ra nói với người bán đầy hào sảng:
- Nhưng không sao, em thích là được. Lấy cho tôi những món này đi chủ quán
Tú Ảnh tay cầm mấy xiên thịt ăn ngon lành, cả hai nhâm nhi bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, của Viên Dạ Trì. Rút máy lên, là bố hắn gọi đến, ông Viên. Tú Ảnh liếc mắt thấy rồi tự động quay ra, giả vờ không biết, gọi ới chủ quán:
- Ông chủ à, xiên thịt này đúng đỉnh nha
Ánh mắt Viên Dạ Trì bỗng sắc lại, trông thấy vẻ ngoài của cô thì không nghi ngờ gì khác, hơi nghiêng người nghe điện, tiếng nói cũng nhỏ, Tú Ảnh một mặt thưởng thức đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729490/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.