Gậy lớn dựng thẳng, g*n xanh nổi quanh hai bên, Viên Dạ Trì tay nắm chặt eo cô, thoải mái điều khiển th*c vật hùng vĩ kia chôn sâu vào n*n hu*ệt. Tú Ảnh rên rỉ lên từng tiếng khổ sở: 
 - Đau...thực sự đau 
 Dạ Trì hắn hình như chỉ để ý tới cảm xúc và ham muốn mãnh liệt của mình, hành động không có ôn nhu, nhàn nhạt đáp: 
 - Chịu một chút, ngoan sẽ bớt đau 
 Hắn cứ ép cô trong tư thế này, hai bên chân mỏi nhừ kèm theo đó vách th*t đã đỏ xót. Viên Dạ Trì kéo sát cơ thể cô lại, ấp vào rãnh ng*c hít hà hương thơm nhẹ nhàng, lại lân la cắn yêu vào bên nụ hoa hồng trên đỉnh ng*c. Răng hắn cạ cạ bỗng cắn mạnh khiến cô điếng người, sau cùng lại dùng lưỡi mình liếm láp xoa dịu cơn đau 
Viên Dạ Trì cứ thỏa mãn bản thân hắn đến mãi một lúc sau, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, thần kinh căng lên chịu từng cú đau một, cổ khàn tiếng vì thút thít khóc. Tú Ảnh ngất đi, nhẹ nhàng gục người xuống dựa vào vai Viên Dạ Trì. Lúc này hắn mới chịu dừng lại, hai bên thái dương mồ hôi chảy thành hột, ánh mắt ban này còn đỏ au tức giận, giờ mới chuyển sang bình tĩnh. Viên Dạ Trì ôm chặt Tú Ảnh trong lòng, tay đưa lên xoa xoa mái tóc cô, không rõ tâm can hắn bây giờ như nào. Khoác lại chiếc áo măng tô tạm che đi cơ thể Tú Ảnh, Viên Dạ Trì nhanh mặc lại đồ rồi lại phóng xe về biệt thự. Tú Ảnh từ nãy ngất lịm, mệt quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.