Một hôm nọ 
 Tú Ảnh đi mua đồ ở trung tâm thương mai, vừa tan tiết tại giảng đường liền đánh xe đi ngay, mua ít thực phẩm là chính nhưng còn dư thời gian nên rảo bước xem các mặt hàng khác, bỗng có tiếng gọi lớn: 
 - Tú Ảnh... Mày đúng không? 
 Cô quay lại nhìn, là Hàm Dương. Chị ta giờ tươi tắn vô cùng, nhanh chạy lại chỗ cô tay bắt mặt mừng: 
 - Con này, từ hôm đấy đến giờ chưa gặp lại mày. Đến Xuân Hồng Mộng hỏi thì người ta lại bảo không biết mày là ai 
 Tú Ảnh cười nhẹ, chào lại: 
 - Chị Dương cũng đi mua đồ sao? 
 Hàm Dương gật gù rồi nhanh kéo tay cô lại quán trà gần đó, chị thoải mái xem menu, gọi những món mình thích rồi hào phóng gọi cho Tú Ảnh 2 phần bánh kèm 1 phần nước. Tú Ảnh nói nhỏ: 
 - Chị à, thật sự em không ăn uống nhiều thế. Vả lại, hôm nay em chỉ cầm chút tiền đi mua đồ.. 
 Hàm Dương cười lớn, hào phóng nói: 
 - Thoải mái đi, tao bao 
 Hàm Dương uống một ngụm trà xong hỏi chuyện: 
 - Dạo này không đi làm ở Xuân Hồng Mộng à? Mà mới mấy hôm mày đổi phong cách cơ đấy, sao mặc đồ công sợ chỉn chu thế này? 
 Tay Hàm Dương với ra sờ vào cổ áo cô, phật phật xem chất vải. Tú Ảnh rụt rè giải thích: 
 - Chị Dương, thật ra em không phải làm tiếp viên trong quán. Em là một giáo viên thực tập và đang học đào tạo làm giảng viên, công việc thuộc ngành Sư phạm 
Hàm Dương nghe vậy liền mặt biến sắc, chị ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/163332/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.