Đêm không ngủ, mãi đến khuya vẫn chưa thấy nàng về, từ đáy lòng dấy lên nỗi lo lắng, mặc thêm lớp áo khoác ngoài, phân phó với Yến Nhi rằng, "Yến Nhi, mau đi xem cô gia đã đi đâu, tại sao bây giờ vẫn còn chưa trở về."
Yến Nhi nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng chẳng nói câu gì, chỉ lẳng lặng lùi đi.
Đi luẩn quẩn ở trong phòng, cảm thấy cực độ lo lắng, mãi tới vài khắc sau, mới nghe thấy tiếng đập cửa ở ngoài phòng, vội vàng chạy ra mở, nhìn thấy Yến Nhi lập tức vội vã hỏi, "Có tin của cô gia rồi ư?"
Dù sao Yến Nhi cũng là nha hoàn ở bên ta từ nhỏ, thế nên mặc cho bộ dáng hiện tại của nàng rất đỗi bình tĩnh, ta vẫn có thể nhìn thấy đáy lòng đang bất ổn của nàng, nghe nàng nói, "Tiểu thư, đừng lo lắng, gã sai vặt ở cửa nói, cô gia đi bán lão, uống rượu, giờ đang trên đường trở về."
Nghe đến tin uống rượu, trong lòng hơi nhói lên.
Đi theo bước chân của Yến Nhi để ra đến cửa phủ. Một lần nữa không thể khống chế hành vi của bản thân, cho dù khi biết tin Dương Hạo mất tích vẫn không có hoảng loạn như thế này, có lẽ phân tình của người nọ sớm đã nặng hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều lần.
Đứng ở cửa đợi hồi lâu vẫn chưa thấy, trong lòng vô cùng lo lắng. Thế nên quyết định ra phố, Yến Nhi và gã sai vặt nhìn thấy cũng vội vàng đi theo, khoảng chừng một lúc lâu mới nhìn thấy cỗ kiệu đang dừng ở bán lão, chưởng quầy Chu Đức thấy ta, chạy đến trước mặt nói, "Phu nhân, gia đã say rồi, đang chuẩn bị hồi phủ."
Đưa mắt nhìn cỗ kiệu rồi mới nói với Chu Đức, "Ta biết. Ngươi vào trong bán lão đi, để ta ở đây lo."
Chu Đức lui đi, ta bảo kiệu phu nâng kiệu đưa đến Trần phủ, ra lệnh cho gã sai vặt mang người vào phòng. Sau đó phân phó cho Yến Nhi đi chuẩn bị, đồng thời để gã sai vặt lui xuống.
Thế là thời gian còn lại cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng, bộ dáng cũng coi như thực thanh tú, nếu mà mặc nữ trang thì rất là xinh đẹp. Lúc nhìn đến vùng bằng phẳng, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, hẳn là rất khó chịu đi.
Tay chậm rãi đưa lại gần, đang lúc định tháo nó ra thì nghe đến tiếng bước chân ngoài cửa của Yến Nhi, trong nháy mắt dừng lại. Khó có thể tưởng tượng đến cảnh tháo ra, Yến Nhi nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào, trong lòng vẫn còn sót lại sợ hãi khi bị phát hiện chân tướng. Từ khi nào mà mình yếu đuối như thế này, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân.
Thở dài một hơi, đi đến chậu rửa mặt, lấy khăn lại để lau cổ cho người nọ cùng với xua tan đi mùi rượu nồng nặc.
Chẳng biết trôi qua bao lâu người nọ mới tỉnh dậy, thấy chống tay ngồi dậy, muốn đưa tay qua giúp đỡ nhưng lại bị tránh thoát, trong lòng cảm thấy rất mất mát, tay ở giữa không trung vẫn chưa thu lại.
Nàng không nhận ra điều đó, chỉ thản nhiên nói khát. Nghe vậy ta vội vàng đi đến bàn trà rót nước cho nàng.
Thấy nàng uống vội quá, ta lo lắng bảo rằng, "Uống chậm chút, cẩn thận bị sặc đấy."
Nàng coi như chẳng nghe thấy, cứ vội vã uống, sau đó trả chén lại cho ta, nghĩ một hồi hỏi, "Còn không?"
Ta khe khẽ lắc đầu, "Còn, muốn thì tự đi rót. " Bản thân thì nằm xuống, đưa lưng về phía nàng, tự mình đắp chăn.
Ngẩn người tại chỗ cả nửa ngày trời, cảm thấy thật mệt mỏi. Cảm giác bị xem nhẹ, bị vứt bỏ để lại trong lòng một khoảng trống trải.
Đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn với danh họa, quyết định đi tới Vạn Hòa Tửu Lâu
Ra tới cửa phủ, mệnh lệnh cho gã sai vặt chuẩn bị cỗ xe ngựa để tới Vạn Hòa Tửu Lâu. Một nơi như vậy vẫn có cách bài trí rất thanh lịch, ta vội vàng bước vào trong lâu, chưởng quầy nhìn thấy ta, chỉ cung kính nói rằng, "Hạ phu nhân, chủ tử bảo với ta rằng, khi nhìn thấy ngài thì nhắn với ngài tới tiệm buôn của Hạ gia."
Ta nghe vậy cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi mới đáp, "Làm phiền chưởng quầy rồi. " Nói xong rời khỏi Vạn Hòa Tửu Lâu để tới tiệm buôn của Hạ gia.
Tới cửa hiệu buôn ta đã nhìn thấy Tiểu Thúy, mở miệng hỏi rằng, "Tiểu thúy, Hoàng công tử ở đâu? " Ta biết được rằng danh họa ở Hạ gia thì dùng thân phận của nam tử để bàn luận công sự với Hạ Tử Hân.
Tiểu Thúy nhìn thấy ta bày ra biểu tình kinh ngạc, cung kính hỏi, "Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?"
Ta mỉm cười với nàng, "Ta đến để gặp Hoàng công tử."
Cho dù có nghi ngờ nhưng nàng vẫn không dám hỏi lại, nói, "Vâng, để ta dẫn đường."
Đi đến, này gian ốc cũng là nhận biết, là hạ tử hân để ý thương vụ gian. xao môn "Hoàng công tử. "
Theo Tiểu Thúy bước vào một gian phòng, thấy danh họa đang ngồi ở án bàn, cúi đầu chú vào thương vụ, sau một lúc mới ngẩng đầu, chỉ đưa một ánh mắt cho Tiểu Thúy rồi lại cúi đầu tiếp tục vào công việc, mở miệng nói rằng, "Tiểu Thúy, ngươi tới cửa tiệm ở Phường Bắc Môn, tìm sổ sách ở đó, có việc cần."
Tiểu Thúy lên tiếng trả lời rồi lui đi, thái độ đối với danh họa rất cung kính, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể xử lý thỏa đáng mọi việc ở Hạ gia, còn để mọi người nghe theo an bài, khó trách Hạ Tử Hân có thể giao Hạ gia cho danh họa.
Đợi Tiểu Thúy lui ra, không còn nghe thấy tiếng chân, danh họa mới ngừng việc, ngẩng đầu nhìn ta, chậm rãi nói, "Hôm nay tới đây chắc là muốn biết chuyện của Hạ Tử Hân nhỉ. Ta có thể nói cho ngươi, nhưng hy vọng sau khi ngươi biết được có thể rời đi. Thế nào, có đồng ý không?"
Ta sững sờ đứng tại chỗ, rời khỏi Hạ Tử Hân? Ta nghi hoặc nhìn danh họa, thấy nàng thản nhiên nhìn lại, hết cách đành phải hỏi, "Tại sao?"
Nàng cúi đầu trầm tư trả lời, "Muốn biết tại sao, hỏi cha ngươi là được."
Ta nhíu mày, ta đã sớm rõ cha biết chuyện của Hạ Tử Hân, nhưng nếu ta có thể hỏi cha, thì cần gì tìm đến người hỗ trợ?
Thế là ta nói, "Nếu muốn ta rời khỏi Hạ Tử Hân, ít nhất cũng phải cho ta biết được nguyên nhân. Nếu ta có thể hỏi cha, thì cần gì tới đây để hỏi ngươi?"
Nàng trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói, "Ngươi có biết, đương kim thánh thượng không chỉ có sáu hoàng tử, mà là có bảy. Mà vị thứ bảy này, chưa được sinh ra đã được tiên đoán rằng là thiên thống kế thừa, mệnh định thiên tử. "
Càng nghe danh họa nói ta càng cảm thấy mơ hồ, thất hoàng tử này cùng với Hạ Tử Hân thì có liên quan gì với nhau? Hơn nữa chẳng lẽ vì lời đồn đãi này, cho nên thất hoàng tử đã bị chết non? Ta không biết vì sao danh họa lại nói những lời này, đành phải hỏi, "Thất hoàng tử là vừa mới sinh đã chết sao?"
Chuyện này đã bị nghiêm cấm không được nhắc tới, thế nên chẳng có mấy ai biết được nguyên do. Mà ở trong sử thư, chỉ bày tỏ nuối tiếc với vị hoàng tử đó.
Danh họa ngẩng mắt nói, "Thất hoàng tử không phải chết, chỉ là bị bắt đưa ra ngoài, tuy không biết lúc đó tại sao người kia không giết chết thất hoàng tử, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là đã có âm mưu từ sớm."
"Có âm mưu từ sớm? " Trong lòng lại có thêm một nỗi nghi hoặc.
Danh họa xoay mặt sang chỗ khác, thở dài một hơi, "Thực ra thất hoàng tử không phải nam tử, mà là nữ tử. "
Nói đến đây, kết hợp với phản ứng của nàng, cho dù ngu dốt tới đâu cũng hiểu được ý của danh họa. Có nghĩa là, Hạ Tử Hân chính là thất hoàng tử.
Chỉ thoáng cảm thấy thật nực cười, chẳng lẽ đây chính là ý trời, vì sao lại là thất hoàng tử? Tại sao nhất định lại là thất hoàng tử? Đưa mắt nhìn danh họa, nhưng nước mắt đã nhòe đi, hít thở không thông. Thật sự mệt mỏi quá, mệt đến nỗi chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Sau đó ta nghe thấy tiếng gọi thất thanh của danh họa, nhưng mí mắt nặng nề, không có cách nào để mở ra, lúc đóng lại, chẳng còn cảm giác gì nữa.
Nghe thấy đối thoại ở bên tai, rất muốn nói với cha đừng làm khó Hạ Tử Hân, nhưng giãy dụa một hồi mắt vẫn chưa mở ra. Chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Tử Hân, mà lúc này cha cũng chẳng có vẻ gì là đang gây khó dễ với Hạ Tử Hân, mới cảm thấy yên tâm.
Nghe thấy câu nói của Yến Nhi, trái tim cảm thấy ấm áp, biết rằng người nọ vẫn còn quan tâm mình, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ phần dịu dàng này làm cho lay động, rốt cuộc mắt cũng nghe theo chỉ thị, chịu mở ra. Đang muốn uống thuốc thì lại nhìn thấy người nọ mở to mắt ra nhìn mình.
Nhớ tới mình cũng đã từng đút thuốc cho người nọ bằng cách tương tự như thế này, mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Bầu không khí lâm vào cảnh lúng túng, sớm biết sẽ như thế này đã không mở mắt ra rồi.
Nàng trầm mặc một hồi mới nói rằng, "Nếu đã tỉnh, ta đi trước."
Ta thấy sợ hãi khi nàng rời đi, vậy nên bối rối mở miệng, "Tử Hân, đừng đi, ngươi có thể ở đây được không?"
Không biết trôi qua bao lâu, ta mới tiếp tục hỏi, "Tử Hân, vì sao ngươi lại không nói chuyện?"
Nàng ngẩng đầu đối mặt với ta, thở dài một hơi, "Không có lời nào để nói."
Lúc nghe tới tiếng thở dài của nàng, ta thật không biết nên làm gì, nhưng sau đó khi nghe câu "Không có lời nào để nói" của nàng, trong lòng lại sợ hãi pha lẫn luống cuống.
Bỗng dưng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài cửa, sau đó cha ta bước vào, đúng lúc ta đã lùi ra giữ khoảng cách với Hạ Tử Hân, "Ngữ Yên, đứa nhỏ bị ngươi làm cho sợ đến hoảng rồi. Đang êm đẹp tại sao lại ngất xỉu? Mấy hôm nay phải nhớ tẩm bổ đầy đủ mới được."
Bây giờ ta thực sự không có tâm tình để đối mặt với cha, chỉ nắm tay ông nói, "Cha, con cảm thấy hơi đói, muốn ăn gì đó."
Đợi đến khi cha rời khỏi phòng, ta nằm một chỗ, ngẩn người nhìn trần nhà. Nghĩ tới thái độ của Hạ Tử Hân chuyển biến, trong lòng cảm thấy bất an. Bây giờ khi biết nàng là thất hoàng tử của đương kim thánh thượng, lại thêm sợ hãi.
Ông trời tại sao lại luôn không ngừng đặt ra những trở ngại cho ta? Liệu ta có thể kiên trì tới bao lâu đây?
Hơn hết nếu nàng thật sự là thất hoàng tử, ý đồ của cha ta quá rõ ràng. Hạ Tử Hân đối với cha ta mà nói là một người có giá trị lợi dụng rất cao.
Một bên là cha và Trần gia, một bên là Hạ Tử Hân, ta nên làm gì đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]