Dao cầm sau khi thuận lợi cải tiến xong, ta hết sức phấn khởi nói "Tại hạ xin phép được đàn bài có tên là 'Món quà*'." Sau khi nói xong ta liền ôm dao cầm bắt đầu khảy đàn đứng lên, ta đã từng cực thích hát ca khúc này, thậm chí mỗi đêm phải nghe một lần mới chịu đi ngủ. Chẳng qua là sau khi đến Tùy triều, thật lâu chưa được nghe qua cũng như nghe mình tự hát. 
Ta hát theo tiết tấu chậm rãi, âm thanh bồng bềnh lan ra từng xó xỉnh ở Xuân Hương Lâu. Ta dần dần tiến vào mạch cảm xúc, nhắm hai mắt lại. 
Cuối cùng hôm nay đã có thể vẽ một dấu chấm hết 
Suốt một đêm, lật lại kí ức ngày xưa 
Sắp nghĩ không ra tại sao ta lại chia lìa 
Chỉ thấy đôi giày em tặng tôi 
Đi một bước rồi lại một bước nữa 
Tôi mới phát hiện mình đã đi một vòng tròn 
Đi được mấy năm rồi 
Lại quay về lúc ban đầu 
Món quà em tặng, có đặc biệt quá không 
Không kị một chút nào sao, lời đồn đại không lành đó 
Nhưng càng đi càng xa, quen dần rồi ko còn cảm giác 
Chẳng lẽ từ đầu em có ý muốn tôi rời xa 
Món quà em tặng, vào lúc này thật chu đáo 
Cùng em hồi tưởng lại, đi vòng lại quá khứ 
Mang nó bao năm nay, khó tránh sẽ có vết bẩn 
Cũng giống như mỗi câu chuyện tình yêu, đều sẽ có điểm dừng 
Thứ tàn khốc nhất thế gian, chắc là thời gian 
Nhốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khat-cai-bien-than-ky/2685100/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.