“Em thấy mình cũng thích hợp đấy chứ.” Đinh Thiển chỉ tay vào mình, cô cười tươi nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của Vương Thao: “Hơn nữa, anh tin em đi, nếu anh đề cập đến chuyện này với chị Kiều thì chị ấy sẽ ném anh từ văn phòng của tổng giám đốc điều hành tầng 11 xuống thẳng tầng 1 đấy.” “…..” Vương Thao tưởng tượng cái cảnh kia thì rụt cổ. Mãi lát sau, anh ấy mới hoàn hồn. “Tiểu Thiển em… Em quen tổng giám đốc Kiều sao?” Đinh Thiển gật đầu: “Chị ấy là chị của em trên danh nghĩa.” Vương Thao nghẹn lời. Sau một lát, anh ấy mới lên tiếng. “Nếu anh nhớ không lầm thì… Kiều Nhiễm là con gái nuôi của chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ?” Anh ấy dừng một lát: “Nhưng ngoài Kiều Nhiễm ra thì chủ tịch Phương… Chỉ có một cô con gái???” “Đúng vậy.” Đinh Thiển gật đầu, cười khẽ: “Vậy không phải em còn thích hợp hơn Kiều Nhiễm hay sao ạ?” “…………….” Vương Thao phải mất rất lâu mới tiêu hóa được sự thật này, vài phút sau, anh ấy vẫn không nhịn được nhìn sang Cố Cảnh Sâm. “Diva, cậu nói cho tôi biết, không phải tôi vừa bị ảo giác đấy chứ?” Cố Cảnh Sâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe vậy thì quay lại, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Vương Thao. Ánh mắt lạnh lẽo. Vương Thao run rẩy. “Được rồi, không cần đâu, cảm ơn cậu… Nếu đây là lời nói khi tôi đang trong ảo giác hoặc đang nằm mơ thì chắc giờ cũng tỉnh rồi.” Đinh Thiển cười nhìn Cố Cảnh Sâm. Đầu óc Vương Thao xoay mòng mòng, anh ấy vỗ đùi. “Chẳng trách tổng giám đốc Kiều lại có thái độ thân thiết với Diva của bọn anh như vậy, hóa ra là công lao của Tiểu Thiển!” Sau khi chấp nhận thân phận của Đinh Thiển, vẻ mặt của Vương Thao hưng phấn đến lạ thường: “Nếu em có thể phối hợp với Diva, vậy tất nhiên là…..” “Không có khả năng.” Âm thanh lạnh lùng cắt đứt trí tưởng tượng đang bay cao bay xa của Vương Thao. Vương Thao thoáng sửng sốt, sau đó anh ấy hùng hổ quay người sang chỗ khác. “Vì sao không có khả năng? Diva, chuyện này với cậu là cách nhanh và tiện cũng vô hại nhất. Huống hồ Tiểu Thiển là bạn gái cậu, cậu và em ấy ra mặt là hành động vô cùng tự nhiên. Chúng ta chỉ cần hơi để lộ thân phận của Tiểu Thiển thồi, vậy thì sự nghiệp của cậu…” “Tôi nói không có khả năng!” Giọng Cố Cảnh Sâm chợt lạnh như băng, đôi mắt chim ưng lướt sang. Lời nói và hành động của Vương Thao như bị đông cứng lại, khó có thể cựa quậy. Sắc mặt anh ấy khó coi nhìn Cố Cảnh Sâm. Cố Cảnh Sâm không để ý đến việc Đinh Thiển đang móc nhẹ đầu ngón tay anh ra hiệu, cảm xúc nơi đáy mắt anh vẫn cuồn cuộn chực trào ra. Bất kể là ánh mắt lạnh như băng hay khí thế lạnh lùng thấu xương, không điều gì không nói lên là anh đang nổi giận. Một lát sau, khi anh đã kiềm chế cơn giận rồi nhưng vẫn nhìn chằm chằm Vương Thao, gằn từng chữ: “Tôi hi vọng anh nhớ kĩ — mãi mãi, mãi mãi…. Không được lợi dụng em ấy.” Sự kiên quyết của anh khiến mặt Vương Thao trắng bệch. Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén như phóng dao của Cố Cảnh Sâm, anh ấy chỉ có thể lùi bước. Bầu không khí trong xe chợt vô cùng xấu hổ. Đinh Thiển do dự, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng. “Đàn anh Cố, em không yếu ớt như anh nghĩ đâu… Nên anh không cần bảo vệ em quá mức vậy đâu.” Cố Cảnh Sâm nhìn về phía cô. Tuy ánh mắt này đã dịu dàng hơn ánh mắt nhìn Vương Thao nhiều nhưng Đinh Thiển vẫn phải rụt người lại, cô nói tiếp: “Giống như lần trước quay quảng cáo Kura đó, như việc em thay thế nữ diễn viên kia… Em chỉ để lộ bóng dáng thôi, nếu bởi vậy mà anh có thể tạo dáng tốt hơn thì hoàn toàn không sao cả.” Ánh mắt Cố Cảnh Sâm sa sầm lại. “Tiểu Thiển, anh sẽ không để loại chuyện này xảy ra. Chuyện này đáng sợ hơn những gì em tiếp xúc thường ngày nhiều, có rất nhiều chuyện một khi xảy ra sẽ thay đổi cuộc đời em… Anh nhất định không cho phép em vì anh mà phải tiếp xúc những hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh hi vọng em có thể không bị thương tổn gì.” Anh thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Hơn nữa, chắc chắn bác trai cũng không đồng ý.” Nếu Đinh Thiển có thể phản bác lời nói ban nãy của Cố Cảnh Sâm, nhưng khi nghe anh nói đến câu cuối cùng thì cô lại lựa chọn im lặng. Quả thực cô thừa nhận câu cuối cùng của anh —– bố Phương tuyệt đối không đồng ý cô vì giúp Cố Cảnh Sâm mà để lộ thân phận của mình. Hơn nữa, nếu làm vậy thì có lẽ sẽ khiến Cố Cảnh Sâm gặp nhiều áp lực hơn ở chỗ bố Phương. “….” Đinh Thiển khẽ thở dài: “Xin lỗi, em nghĩ nông cạn quá.” Cố Cảnh Sâm thấy Đinh Thiển đã từ bỏ suy nghĩ đó thì mới nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng cầm tay phải của cô gái bên cạnh lên. “Không sao cả.” “Vậy cậu còn cần một bạn nữ mới trong buổi họp báo của Kura đêm nay không?” Vương Thao ngồi ghế trước lên tiếng. “Không cần.” Cố Cảnh Sâm nhanh chóng từ chối: “Thân phận của Tiểu Thiển không thể để lộ được, nhưng em sẽ không giấu giếm việc cô ấy là bạn gái của em.” Cố cảnh Sâm nhìn sang Đinh Thiển. “Chuyện này có liên quan đến em… Cũng là sự tôn trọng anh dành cho em.” Đinh Thiển mỉm cười. “Vâng, em nhớ rồi.” Cô nhìn Vương Thao ngồi ở ghế trước: “Nhưng trước khi đến buổi họp báo, em phải trở về một chuyến— Em không muốn mặc một bộ đồ leo núi đến buổi họp báo của Kura đâu.” *** Không thể không thừa nhận một điều, ở những trường hợp họp báo công khai như thế này thì nhan sắc và khí chất là thứ được sản xuất nhiều nhất. Ít nhất là khi Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển cùng bước vào hội trường thì đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Cố Cảnh Sâm là tân binh trong giới người mẫu vừa nhận được hợp đồng đại diện với WANNA & BEST. Hơn nữa lần này Kura còn quảng bá mạnh ảnh chụp của anh nên dĩ nhiên mọi người đều biết rõ thân phận của anh. Nhưng mọi người chưa từng gặp người con gái đi bên cạnh anh, vì vậy ai nấy đều tỏ vẻ tò mò. Đinh Thiển đã đoán trước được thái độ của mọi người, trước khi tới cô cũng đã nhắc đến chuyện này rồi — Bởi hàng năm cô ít khi tham dự các buổi tiệc thế này nên những người hiểu về thân phận cô chỉ có lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Vũ. Thứ nhất là tỉ lệ những người như vậy tham gia không cao, thứ hai là dù họ xuất hiện thì Đinh Thiển cũng chắc chắn họ sẽ không để lộ điều gì. Vì vậy, cô thoải mái kéo Cố Cảnh Sâm vào. Sau khi vào hội trường được hai phút, cô vô tình gặp được Chu Trác và Kiều Nhiễm. …. Chuyện này hơi xấu hổ. Đinh Thiển cố gắng mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại oán thầm. “Tiểu Thiển, sao em lại ở đây?” Hiển nhiên Kiều Nhiễm không biết vì sao Đinh Thiển sẽ xuất hiện: “Không phải em kiên quyết tránh mặt…. những trường hợp như thế này sao?” Âm thanh cuối cùng chưa tròn âm, Kiểu Nhiễm đã quay đầu nhìn Cố Cảnh Sâm đầy trách cứ. Đinh Thiển vội cười lắc đầu: “Là em chủ động bảo anh ấy đưa em đến đó ạ.” Lời này quá rõ ràng khiến ánh mắt của Kiều Nhiễm và Chu Trác đều hướng về phía Cố Cảnh Sâm. Cố Cảnh Sâm bình tĩnh nhìn sang. Hai bên chạm mắt một lát, Chu Trác hừ lạnh, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Nhiễm. “Chúng ta sang bên kia đi?” “….” Kiều Nhiễm do dự hai giây rồi gật đầu. Chu Trác kéo cô ta về phía khác, Kiều Nhiễm cười áy náy nhìn Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển. Đinh Thiển nhìn bóng dáng hai người, tâm trạng không tránh khỏi tiếc nuối. “Anh đừng để ý, anh Trác chỉ…” Cô đang nói thì chợt dừng lại. Cố Cảnh Sâm khó hiểu nhìn Đinh Thiển, sau đó phát hiện ánh mắt Đinh Thiển nhìn chằm chằm vào một góc. Vài giây sau, Cố Cảnh Sâm thấy cô gái đứng bên cạnh mình chợt hưng phấn hẳn lên. “AAAAA, đó không phải An Hưng Văn sao? Em thích nhất vai diễn của anh ấy trong bộ ‘Bẫy ký ức’ đó, đã lâu lắm rồi anh ấy không xuất hiện trước công chúng, không ngờ hôm nay em được gặp anh ấy ở đây.” Cố Cảnh Sâm nhìn người đàn ông mặc tây trang trắng với khí chất nho nhã đứng ở đằng kia, khẽ nhướng mày. Cô thấy An Hưng Văn nói gì đó với người bên cạnh rồi xoay người về phía hành lang dài bên cạnh. Một lát sau, bóng dáng kia đã biến mất ở cuối dãy hành lang. Cố Cảnh Sâm thôi không nhìn nữa, vừa định nói gì đó thì đã cảm nhận được cô gái bên cạnh đang kéo tay mình. “Em đi xin chữ ký, anh đợi em một lát.” Cô còn chưa nói xong thì đã nhẹ nhàng chạy mất. “….” Cố Cảnh Sâm đứng im tại chỗ, ánh mắt tối sầm lại. Vài giây sau, anh mới nhấc chân đuổi theo. Hành lang dài cộng thêm ánh đèn cũng hơi tối, vì vậy vết chân tới lui cũng không nhiều. Cố Cảnh Sâm liếc mắt một lần đã biết Đinh Thiển đuổi theo An Hưng Văn xin chữ ký. Anh chớp mắt vài cái, cuối cùng vẫn kìm nén xúc động đuổi đến cuối hành lang bắt người về. Cố Cảnh Sâm thở dài một hơi, nghiêng người dựa vào vách tường. Không lâu sau đó, có một cô gái chầm chậm dừng lại bên cạnh anh trên hành lang dài, vẻ mặt đầy phấn khích. “Anh là Diva phải không? Không ngờ hôm nay anh lại xuất hiện ở hội trường họp báo của Kura, không biết anh có thể ký tên cho em không?” “….” Hai chữ ký tên đã chạm đến thần kinh của Cố Cảnh Sâm. Anh giương cằm lên, đôi mắt đen láy không hề có độ ấm. Anh nhìn cô gái đang lục bút trong túi để mình ký tên, Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch môi: “Xin lỗi, cô nhận nhầm rồi.” Động tác của cô gái kia dừng lại, cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt sửng sốt: “Nhưng….” “Xin lỗi, tôi đang đợi bạn, nếu không có chuyện gì thì mời cô đi cho.” “…” Vẻ mặt cô gái kia khẽ thay đổi, nụ cười miễn cưỡng: “Ban nãy quên tự giới thiệu, em là Ngô Tuyết Quân, là phóng viên của tạp chí FAN…..” Cố Cảnh Sâm trầm mặt: “Cô Ngô không hiểu tiếng Trung sao?” Nụ cười trên mặt Ngô Tuyết Quân nhạt hẳn đi, cuối cùng cô ta nghiêm mặt gật đầu. “Được lắm, Diva, tôi nhớ anh rồi…. Hi vọng sau này anh đừng hối hận vì hành động hôm nay.” Cố Cảnh Sâm lạnh nhạt liếc cô ta một cái rồi nhìn ra chỗ khác. Ngô Tuyết Quân tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giẫm lên đôi giày cao gót bước đi. Vài phút sau, Đinh Thiển lấy được chữ ký vui vẻ quay lại hành lang ban nãy, chỉ thấy Cố Cảnh Sâm đang dựa vào tường cách đó không xa. Người đàn ông tựa vào tường rất tùy ý, một chân gác lên, còn một chân duỗi thẳng, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc thưởng thức vẻ đẹp của đôi chân kia chút nào. Trừ chuyện này ra thì gương mặt và góc nghiêng nhìn từ hơn mười mét dưới ánh sáng mờ ảo trở nên trong trẻo và sắc bén, vai rộng eo hẹp càng được tôn lên. Đinh Thiển nhếch môi, khẽ bước sang. Cố Cảnh Sâm đang cúi mặt xuống, lúc anh nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng miệng cá lọt vào tầm mắt thì chợt ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm nhau. Cố Cảnh Sâm nở nụ cười nhưng đôi mắt rất lạnh lùng. “An Hưng Văn đẹp trai không?” Câu hỏi bất ngờ này khiến Đinh Thiển phải im lặng một lúc, sau khi do dự vài giây thì cô gật đầu. “Dạ có.” Cố Cảnh Sâm thấy phản ứng của Đinh Thiển thì gật đầu. Trên mặt anh không có cảm xúc gì nhưng đôi mắt lại khiến người khác rợn cả người. Đinh Thiển thấy đôi mắt kia thì trong lòng chợt lay động, định xoay người trở về đường cũ. Nhưng không đợi cô kịp chạy thì cổ tay đã bị anh giữ lại, sau đó kéo đến trước rồi quay người cô lại. “Ôi.” Ngón tay thon dài của anh chống lên tường, khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm. “Đẹp hơn anh sao?” Đinh Thiển: “……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]