Nhưng anh có một điều gọi là, bởi vì anh để ý… …..Bởi vì anh để ý…. Giọng nói trầm ấm quanh đi quẩn lại trong tâm trí cô, như một tiếng vọng không bao giờ ngừng lại trong một thung lũng mênh mông. Khoác trên mình ánh nắng chiều đầu mùa thu, Đinh Thiển đang thất thần đứng bên ngoài ký túc xá, nhìn chằm chằm trên mặt đất một cách mất tập trung. “Này! Sao cậu lại ngẩn người ở đó vậy?” Cô gái đi tới vẫy tay trước mặt Đinh Thiển một cách khoa trương. Đinh Thiển hoàn hồn, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người tới thì đôi mắt hạnh của cô hơi cong lên. “Đàn chị.” Đứng trước mặt cô là Trương San San, phó ban của Ban Kỹ thuật. Trương San San cười rạng rỡ: “Hôm nay là hội nghị toàn thể của hội sinh viên. Là bộ mặt của Ban Kỹ thuật tụi mình, em không thể đến với dáng vẻ ốm yếu như này được.” “Vâng, em sẽ chú ý.” Đinh Thiển gật đầu. “Em đừng nghiêm túc như vậy, haha, chị chỉ đùa với em thôi.” Trương San San vỗ vai cô, “Chị biết có lẽ gần đây em rất mệt mỏi —– Cuối tuần trước chị không ở trường, cũng đã nghe nói chuyện trên diễn đàn rồi —- Chuyện này đúng thật là Đỗ Giai Giai quá xấu xa, rõ ràng cô ta và Đồng Thịnh làm ầm ĩ, em chỉ là bị vạ lây thôi.” “…” Khi Đinh Thiên nghe cô ấy nhắc đến ngọn nguồn của chuyện đã khiến mình buồn bực trong hai ngày qua, Đinh Thiển khẽ cau mày, chỉ có điều nhanh chóng bị cô giấu đi, cũng nói đùa: “Quả thật là họa từ trên trời rơi xuống.” “Nhưng mà chị nói thật,” Ánh mắt của Trương San San khẽ di chuyển, xác định xung quanh không có người quen nào, cô ấy cười ranh mãnh tiến lại gần một chút, “Cảm giác bị trói chặt với hotboy Cố trên tường diễn đàn thế nào vậy? Có phải em cảm thấy rất tuyệt vời không?” Đinh Thiển dở khóc dở cười, “Đàn chị, chuyện này không đùa được đâu. Em thì không sao, nhưng chủ tịch Cố không phải là người dễ chọc đâu.” Khi nghe điều này, Trương San San đứng thẳng lưng với vẻ chột dạ, gật đầu tỏ vẻ không chắc chắn: “Đúng là không thể nói bậy bạ được, trong hội sinh viên có rất nhiều người ngưỡng mộ Chủ tịch Cố – —-lực sát thương còn lớn hơn cả Đỗ Giai Giai.” Đứng đắn chưa đầy ba giây, Trương San San lại thò đầu sang. “Nhưng chị nghe nói vào tối thứ sáu, chủ tịch Cố thực sự rất tức giận vì chuyện này, còn đi vào khu ký túc xá nữ để tìm em, đây không phải là tin đồn, đúng không?” Đinh Thiển khựng lại. …..Bởi vì anh để ý…… Âm thanh quỷ dị đó khiến Đinh Thiển đang bình tĩnh bỗng giật mình không lý do, cô tỉnh táo lại, nhấc tay lên. “Đàn chị, tới phòng họp rồi.” “Ồ, đúng là.” Trương San San không thành công trong việc hóng hớt, thở dài một cách đầy tiếc nuối rồi bước vào trước. Đinh Thiển cố nén tâm trạng có phần hỗn loạn của mình, cũng bước vào phòng họp. Lúc này, chỉ còn vài phút nữa là đến cuộc họp chính thức, trong phòng họp đã có rất nhiều người, các ban cán sự năm nhất của các khoa đã ngồi rải rác ở các vị trí tương ứng. Ngược lại vị trí hai bên bàn họp dài dành cho trưởng ban và phó ban vẫn còn trống rất nhiều. Các ban vẫn còn thiếu người, đầy đủ nhất là vị trí dành cho các thành viên vừa mới gia nhập đoàn chủ tịch. —— Bốn vị chủ tịch đều đã đến rất sớm. Vào lúc này, khi nghe thấy cửa trước vang lên tiếng động thì bốn người họ ngước mắt lên nhìn. Trương San San đang đi phía trước vội vàng gật đầu: “Ôi, xin lỗi chủ tịch, em quên mất phải vào bằng cửa sau. Em xin lỗi.” “Không sao, về chỗ đi.” Đoàn Kính Phong cười, xua tay. Đinh Thiển bị Trương San San che lại ở phía sau vẫn chưa rõ chuyện gì, vì vậy vừa ngước mắt nhìn sang thì lập tức đối diện với đôi đồng tử đen sâu thẳm. Đinh Thiển giật mình, trái tim lỡ nhịp: “Sao đàn anh Cố lại…..” ——Theo như cuộc điện thoại thông báo mà Kiều Nhiễm cố ý gọi cho cô vào tối hôm trước, không phải anh đang bận quay quảng cáo cho Kura trong tuần này sao? Chẳng qua, Đinh Thiển lập tức hối hận ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng. Lúc này, hoàn cảnh và vị trí này không phải là lúc hai người có thể trò chuyện cá nhân, gần đây —– hình như gần đây cô cảm thấy chỉ số IQ của Cố Cảnh Sâm có xu hướng càng ngày càng giảm? Cố Cảnh Sâm không vội trả lời, anh liếc Đoàn Kính Phong một cái. Đoàn Kính Phong bất ngờ giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ: “Còn 15 phút nữa mới bắt đầu cuộc họp, thời gian riêng tư——Chủ tịch Cố, anh cứ thoải mái sắp xếp.” Dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng không giấu được ý trêu đùa. Cố Cảnh Sâm không vội vã, gật đầu một cái rồi đứng dậy đi tới. Vốn dĩ chỉ cách nhau vài bước, đợi đến khi Đinh Thiển tỉnh táo lại muốn theo kịp Trương San San thì Cố Cảnh Sâm đã đứng trước mặt cô. Đôi chân dài chiếm hết tầm mắt khiến Đinh Thiển phải ngẩng cao đầu. “Em có thấy lời thanh minh của Đỗ Giai Giai không?” Hai ba ngày nay vẫn chưa gặp lại anh, nhưng giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp và êm tai như trong trí nhớ của cô. Có điều mấy ngày gần đây, Đinh Thiển luôn bị một tiếng vọng đầy ma mị nào đó quấy nhiễu cả đầu óc khiến cô thật sự không có tâm trạng để thưởng thức. Cô điều chỉnh biểu cảm của mình sang chế độ nữ sinh ngoan ngoãn, có mối quan hệ bình thường với đối phương, sau đó gật đầu. “Bài thanh minh đã được công khai trên bảng thông báo ba ngày rồi, em có thể nhìn thấy nó hơn năm lần một ngày.” —— Chỉ tiếc, nỗi uất ức vì quá bối rối suốt mấy ngày qua không kiềm được mà vang ra trong giọng nói của cô. Dường như Cố Cảnh Sâm cũng đã nghe thấy, khóe môi khẽ nhếch lên, cố nén ý muốn xoa đầu nhỏ của cô, nói một cách thản nhiên như không hề có xúc động gì. “Sợ phiền phức sao? Vậy thì anh kêu người xoá nó nhé.” Đinh Thiển gật đầu: “Xoá đi ạ.” Đang nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, không nhịn được nghiêng mắt nhìn sang, lướt nhìn cả phòng họp. Những người chạm phải ánh mắt cô đều lũ lượt dời mắt đi, trong phòng họp cũng khẽ xôn xao. Khóe môi của Đinh Thiển run lên. …… Chẳng trách dường như cô cảm thấy phòng họp đang dần yên tĩnh lại, hóa ra là mọi người đang ngồi tập trung xem phim sao? Cố Cảnh Sâm không để ý đến phản ứng của Đinh Thiển, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Vậy thì hôm nay em—-“ “Sắp vào họp rồi.” Đinh Thiển giơ ngón tay chỉ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Em về chỗ ngồi trước, tạm biệt đàn anh.” Không đợi Cố Cảnh Sâm nói tiếp, Đinh Thiển đã nhanh chóng chạy đi. Sau khi đứng đó trong hai giây, Cố Cảnh Sâm cũng xoay người trở lại vị trí của mình. Anh ngồi xuống, im lặng lắng nghe Đoàn íình Phong và những người khác thảo luận lần cuối trước khi bắt đầu cuộc họp. Khi chỉ còn nửa phút, Đoạn Kính Phong xoay người sang, nói đùa: “Ồ, Chủ tịch Cố, chuyện quan trọng nhất mà anh muốn làm trong cuộc cuộc đời mình là gì?” Đoạn Kình Phong nghĩ rằng mình sẽ không được để ý, nhưng Cố Cảnh Sâm nâng tầm mắt lên, lặng lẽ liếc về một hướng nào đó trong phòng họp, và thực sự nói– “Ngôi sao cứ mãi ẩn mình trong vỏ của nó…….Tôi đang nghĩ xem nên lột vỏ của nó ra thế nào.” Đoạn Kính Phong: “…” Mặc dù anh ấy không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng phản ứng không rét mà run theo bản năng này khiến anh ấy cảm thấy đồng cảm với ngôi sao kia, như thể bản thân cũng từng trải qua vậy. … Khi tất cả các thành viên có mặt đông đủ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Nửa đầu cuộc họp là tổng kết kinh nghiệm như thường lệ, và những bài học rút ra được, Đinh Thiển đã phải cố gắng lắm mới không ngủ thiếp đi trong căn phòng họp ấm áp này. Cuối cùng chờ đến sắp xếp các mục tiêu nhiệm vụ cho giai đoạn tiếp theo ở nửa sau cuộc họp, cuối cùng Đinh Thiển cũng xóc lại tinh thần khi nghe nhắc đến ban Kỹ thuật. “‘Cuộc thi tài lắp đặt máy tính điện tử’ với sự hợp tác của Hiệp hội Máy tính luôn là một hoạt động đặc biệt của trường chúng ta, thành tích và hiệu quả qua mỗi năm đều rất tốt. Hai năm trước còn được đăng lên tờ báo của thành phố —- Vì vậy đây cũng được xem như là một hoạt động truyền thống của hội sinh viên trường chúng ta. Cần tiếp tục phát huy đợt hoạt động truyền thống năm nay cũng như những năm sau để tạo nên thành tích tốt đẹp, cũng thầy trò của trường một câu trả lời thỏa đáng.” Đoạn Kính Phong ngồi ở giữa đoàn chủ tịch, cười và nói một cách dõng dạc. “Như thường lệ, năm nay ban Kỹ thuật vẫn chịu trách nhiệm chỉ đạo kỹ thuật, phối hợp chặt chẽ với Hiệp hội máy tính để đảm bảo không xảy ra bất kỳ lỗi về ‘Phần cứng’ trong sự kiện.” Nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Kính Phong đang lướt về phía Ban Kỹ thuật, Phương Hạo ngồi ở phía trước gật đầu: “Không thành vấn đề, Chủ tịch Đoạn.” “Về phần mềm của sự kiện, như thường lệ, chúng ta cần sự giúp đỡ của Ban Ngoại Giao.” Đoạn Kính Phong nhìn ban Ngoại Giao, hơi cau mày. Vẻ mặt của mọi người hơi kỳ lạ, một số người cũng nhìn sang vị trí trống ở phía trước của ban Ngoại Giao, trong khi những người khác thì lén đánh giá Đinh Thiển. Trên mặt của Đinh Thiển lộ ra ý cười, vẫn bình tĩnh ghi chép cuộc họp. Dưới đáy mắt không hề có chút cảm xúc nào. Đoạn Kính Phong cau mày, nói: “Vì một số lý do, Ban trưởng Đỗ tạm thời đình chỉ học và đã từ chức hội sinh viên rồi——” Mọi người khẽ giật mình, Đinh Thiển cũng bất ngờ dừng bút lại, ngước mắt lên nhìn vị trí đoàn chủ tịch. Cố Cảnh Sâm ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng. Anh ngẩng đầu, chạm mắt nhìn Đinh Thiển, ánh mắt tĩnh lặng. Sau đó, giọng nói của Đoạn Kính Phong lại vang lên trong phòng họp, lần này hình như có ý trêu đùa khó mà nhìn ra—– “Sau khi thảo luận, đoàn chủ tịch quyết định để Chủ tịch Cố tạm thời ở lại ban Ngoại Giao để xử lý các việc liên quan.” Ngay khi Đoạn Kính Phong vừa dứt lời, Đinh Thiển đang chạm ánh mắt với Cố Cảnh Sâm cũng nhìn thấy phản ứng đầu tiên theo bản năng trên mặt của anh —- Ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng đến nỗi đờ mặt ra. “……” Đinh Thiển phải véo đùi thật mạnh để đảm bảo mình không cười thành tiếng. ——Cô dám thề rằng ,”Cuộc thảo luận của đoàn chủ tịch” mà Đoạn Kính Phong nhắc đến, chắc chắn không bao gồm Cố Cảnh Sâm. Phòng họp im lặng một cách quỷ dị trong giây lát. Vài giây sau, Cố Cảnh Sâm rời mắt khỏi ba người Đoạn Kính Phong, thở dài. “Được.” ====== Tiến độ của cuộc thi “Cuộc thi lắp đặt máy tính điện tử” rất gấp gáp, hơn nữa, người phụ trách tạm thời của Ban Ngoại Giao cũng được thay đổi, ngay sau khi cuộc họp toàn thể của Hội sinh viên kết thúc, Ban Kỹ thuật đã tổ chức một cuộc họp ngắn. “Theo sự chỉ thị của nhà trường, hoạt động mỗi năm đều do ban cán sự mới chịu trách nhiệm.” Sau khi giải thích những vấn đề cụ thể, Phương Hạo gõ vào bản kế hoạch sự kiện dày cộm trên tay với vẻ mặt nghiêm túc. “Nếu có thắc mắc, mọi người có thể đến gặp chúng tôi để trao đổi bất cứ lúc nào, nhưng khi thực hiện, các bạn chỉ có thể tự mình tìm tòi.” Các sinh viên mới lần lượt gật đầu. “Đinh Thiển.” Phương Hạo gọi, Đinh Thiển ngước mắt lên nhìn. “Lần trước em đã dẫn dắt tổ phần mềm trong buổi tiệc tối dành cho sinh viên mới, kết quả triển khai công việc rất tốt, còn được thầy hướng dẫn khen ngợi.” Phương Hạo nở nụ cười thân thiết của một đàn anh. “…….” Đột nhiên Đinh Thiển không muốn trả lời. Quả nhiên, Phương Hạo nói tiếp nửa câu sau—— “Vậy cuộc thi lắp đặt máy tính điện tử này sẽ vẫn do em phụ trách ban Kỹ thuật.” “…….” Đinh Thiển im lặng ba giây, cố hết sức giữ nụ cười không để lộ ra vẻ miễn cưỡng, “Em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.” Phương Hạo hài lòng gật đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tốt lắm, mười phút nữa anh và ban Ngoại Giao sẽ đi gặp người phụ trách của Hiệp hội Máy tính.” “Địa điểm là phòng sinh hoạt ở lầu 1, có lẽ ban Ngoại Giao đã đến rồi.” Trương San San liếc nhìn tin nhắn mới trên điện thoại, ngẩng đầu quay sang Phương Hạo, “Để mọi người cùng đi chứ?” “Ừ, vậy thì mọi người cứ trực tiếp qua đi.” Phương Hạo rất dứt khoát. Đinh Thiển và những người khác trả lời, sau đó đứng dậy và bước ra ngoài. Trương San San vừa ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, mỉm cười với Đinh Thiển và nói: “Cố lên.” “…….” Đinh Thiển đột nhiên có một linh cảm hơi bất an. Ba phút sau, linh cảm của cô đã được khẳng định—— Cánh cửa phòng sinh hoạt ở tầng một bị đẩy ra, dáng vẻ cao ráo với chân dài, anh tuấn bất phàm càng làm người đàn ông đứng giữa thêm nổi bật. Nhóm người Đinh Thiển bước vào, Tống Dao chạy ra từ trong đám người của ban Ngoại Giao, kéo tay Đinh Thiển và chỉ về phía Cố Cảnh Sâm. “Tớ thật sự không chịu nỗi cô gái phụ trách Hiệp hội Máy tính kia, lôi kéo D thần nói chuyện riêng hơn mười phút? Cả người sắp dán lên người D thần rồi! Có biết xấu hổ không vậy?” Mặc dù Tống Dao đã cố gắng hết sức đè thấp âm lượng, nhưng giọng điệu của cô ấy vẫn đầy phẫn nộ. “Việc giao tiếp giữa những người phụ trách là bình thường mà.” Đinh Thiển rời mắt khỏi cô gái, giọng điệu kiên định và bình tĩnh, bỏ qua cảm giác khó chịu như hạt đậu trong lòng. “Giao tiếp? Tớ nghĩ cô ta chỉ ước có thể giao tiếp toàn bộ sự kiện với D thần ba ngày ba đêm ấy chứ! Mọi chi tiết đều phải hỏi đi hỏi lại —– bất kỳ quyết định nào cũng phải hỏi D thần trước!” Tống Dao bực mình nói: “Đinh Tiểu Thiển, cậu còn không——“ Tống Dao đột nhiên im bặt, hình như Đinh Thiển cảm giác được gì đó, bèn ngẩng đầu lên. Hóa ra không biết từ lúc nào, người đàn ông đang đứng ở giữa phòng với vẻ không kiên nhẫn đã đi đến trước mặt cô. Ngay trước mặt Ban Ngoại giao, Ban Kỹ thuật và Hiệp hội máy tính, Cố Cảnh Sâm nắm cổ tay của Đinh Thiển một cách thản nhiên, sau đó kéo cô gái vẫn chưa kịp hoàn hồn đó đi vào giữa mọi người. Vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn nhạt dần đi, đôi môi mỏng trên khuôn mặt tuấn tú kia khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười—— “Đây là sếp của tôi, tôi đều nghe em ấy hết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]