Việc ba Tô không ưa Hồ Thừa Nghị là chuyện rất bình thường, bởi điều đầu tiên con gái nói với mình sau bao nhiêu ngày không gặp lại là đi giới thiệu người con bé thích.
Vậy ông thì sao?
Chẳng lẽ vị trí của ba trong lòng con gái lại giảm mạnh đến vậy sao?
Nếu không phải Tô Bối vừa gặp đã hôn ông liên tục mấy cái, thì Tô Văn Thư đã bày sắc mặt ra cho Hồ Thừa Nghị nhìn rồi.
Ho khan một tiếng, Tô Văn Thư cũng không có chút thành kiến nào với người tàn tật.
Chẳng qua ông chỉ là một người ba, cho dù Hồ Thừa Nghị có cưỡi ngựa quý, chân đạp mây ngũ sắc đến cứu con gái trong thời khắc nguy hiểm nước sôi lửa bỏng, thì ông vẫn dùng ánh mắt soi mói để nhìn anh.
Nhưng dù thân thể không tiện thì người này vẫn muốn chăm sóc Tô Bối, chứng tỏ rất có lòng. Nhìn qua nhật ký hàng ngày trên diễn đàn thú cưng, có thể thấy người này chăm sóc con bé rất tốt.
Đây là tình yêu của chủ nhân dành cho thú cưng của mình.
Tô Văn Thư ngồi xuống, mặt đối mặt với Hồ Thừa Nghị.
Hai người ngồi thẳng lưng, mắt đối mắt, Tô Văn Thư mở miệng trước: “Đầu tiên tôi vô cùng cảm ơn cậu đã cứu Bối Bối nhà tôi, khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích con bé ở nước E, không nghĩ rằng nó lại ở thành phố L.”
“Không cần khách sáo, cô nhóc này rất đáng yêu.” Chỉ là hơi ngốc một chút.
Sau khi nói xong, Hồ Thừa Nghị yên lặng bổ sung thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/978214/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.