Tô Bối quay người lại xem nhưng lại không thấy bóng dáng người đàn ông đâu cả. Trong lòng cô bắt đầu buồn bực, chuẩn bị chạy lại cửa sổ xem có xảy ra chuyện gì hay không.
Vừa chạy được hai bước thì thấy người đàn ông điều khiển xe lăn đi ra từ góc nhà.
Anh ta ngồi trên xe lăn, hai tay đẩy bánh xe. Tô Bối sửng sốt một lúc, bởi vì chân có tật nên anh ta không đứng lên đi đường được.
Là một con sóc bay, Tô Bối cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu như người bị tật ở chân là cô thì nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình.
Nếu như trong tự nhiên không thể chạy hay bay, còn không thể tự chăm sóc bản thân thì sẽ rất dễ chết.
Tô Bối có chút thương cảm cho người đàn ông, may là xung quanh có rất nhiều người chăm sóc cho anh ta.
Thật là một kẻ đáng thương.
Tô Bối cảm thấy anh ta không thể di chuyển được nên cô phải có nhiệm vụ chăm sóc, cô vội vàng chạy đến đám lá cây dùng sức kéo đống thức đi.
Hồ Thừa Nghị nhìn thức ăn trên lá, vẻ mặt khẽ động. Nhớ lại hành động ngày hôm qua của nhóc này, anh cũng đã đoán được ý đồ của nó.
Sợ bị bẩn đến như vậy sao?
Thông minh như thế, chắc chắn là yêu nhỏ thành tinh từ trên núi xuống rồi.
Hồ Thừa Nghị cầm thức ăn lên đặt trên đùi mình, vươn tay về phía Tô Bối nói: “Nhóc con, muốn về biệt thự ở chung không?”
Tô Bối đứng ở trước mặt anh không xa, tất nhiên cũng nghe được lời Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/236186/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.