Tô Bối ôm quả thông bay về hốc cây của mình.
Trên đường về, cô tình cờ gặp ông gà gô mà mấy bữa trước mình từng gặp. Gà gô đang đứng đó cào đất, không biết là để làm gì nữa. Thấy Tô Bối tới gần, ông đứng thẳng người dậy nói: “Cháu đi vào biệt thự hả?”
Tô Bối thành thật gật đầu.
Gà gô ngừng cào những chiếc lá ẩm ướt trên mặt đất, nói tiếp: “Vậy cháu có gặp cái người hung dữ kia chưa? Cái người nhìn ai thì người ta sẽ chết á.”
Tô Bối nói: “Cháu gặp được ạ, nhưng mà cháu… cháu không có chết.”
Gà gô thấy miệng Tô Bối nhét đầy thức ăn, không nói chuyện rõ ràng. Liền hỏi: “Cháu đến đó làm gì?”
Tô Bối sợ tật xấu nói lắp của mình tái phát trở lại nên cũng không nói nhiều. Chỉ trả lời lại một câu: “Cháu đem thức ăn trở về.”
May mà trước khi rời đi, Tô Bối có để mấy quả thông lại cho người đàn ông kia. Nên mới nói chuyện rõ ràng.
Gà gô thở dài một cái rồi lớn tiếng nói: “Sau này cháu đừng tới đó nữa, coi chừng cái mạng nhỏ của cháu mất đó.”
Tô Bối nặng nề gật đầu, nhưng trong lòng thầm bổ sung đợi cô lấy hết thức ăn về thì sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa.
Gà gô cũng có lòng tốt, đi quanh Tô Bối hai vòng rồi nói: “Nhìn thân thể nhỏ nhắn đầy lông của cháu này, sờ chả có bao nhiêu miếng thịt cả. Nếu mùa đông năm nay không còn gì ăn nữa thì cứ đến tìm ông.”
Tô Bối hai mắt mở to cảm kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/236184/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.