Tống Dịch từ cái ngày bỏ nhà ra đi tới giờ, trước tiên anh đi mua một bộ quần áo nam, tìm một phòng khách sạn để ở, kết quả lại một đêm không thể ngủ, anh cảm thấy mình không thể cứ mãi ở đây được, có Tiêu Hà ở thành thị, mặc kệ ở đâu thì cũng đều làm tâm trạng anh rối loạn. Vì thế ngày hôm sau anh liền đem mọi việc giải quyết một phen, liền tìm một đoàn lữ hành bắt đầu xuất phát, đi theo một đám lão ông lão bà đi Tam Á. Bởi vì toàn bộ người trong đoàn chỉ có một mình anh là trẻ tuổi, vì thế nhóm các ông các bà vô cùng quan tâm đến anh. “Tiểu Dịch này, nghe ta nói, loại chuyện cãi nhau này đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà, người cháu yêu tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu cứ để nó suy nghĩ, nó sẽ hiểu thôi, vậy là đã đủ rồi.” Bà lão ngồi bên cạnh anh dọc đường đi đại khái đã hiểu được câu chuyện. “Đúng vậy đó, ông nhà ta tính tình cũng rất ngạo mạn, có đôi khi không thể nói rõ ràng với lão được, cháu đó, đến đây rồi thì cứ thỏa mái với chúng ta, người yêu cháu sẽ nghĩ thông suốt thôi, như ông nhà ta vậy đó, hiểu được nên mới cố ý đi theo ta để bồi tội đấy.” Bà Lý cũng nói. Tống Dịch cảm thấy các lão nhân thật là đáng yêu, anh tuy rằng rất khổ sở, nhưng chuyện này, anh cảm thấy lập trường của mình không hề sai, sai là ở thời điểm bắt đầu anh đã không tìm cơ hội để thuyết phục Tiêu Hà mà thôi. Anh thật sự hy vọng Tiêu Hà có thể trở nên thành thục một chút, anh có chút mệt mỏi, liên tục làm việc khiến anh không được nghỉ ngơi, bí mật bị đánh vỡ lại không có cơ hội để nói chuyện, tuy rằng biết tính tình của cậu chính là như thế, nhưng ngày đó anh thực sự không có sức lực để biện giải hay khiến cậu hạ hỏa. Anh mấy ngày nay ở Tam Á lăn lộn khá là vui vẻ, hơn nữa đây cũng không phải là mùa du lịch, ở chung cùng các cụ ông cụ bà cũng rất vui, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ có người gọi điện thoại đến cho anh, nhưng anh đều không muốn nhận lấy, bất luận là Tiêu Hà hay là những người khác. Chuyến đi kết thúc, các ông các bà cuối cùng cũng trở về, Tống Dịch còn chưa muốn đi, vì vậy liên lạc với bên du lịch, chỉ có mình anh là ở lại. Lúc đưa mọi người lên xe, các ông bà rõ ràng là lưu luyến không rời. “Tiểu Dịch, đây là ốc biển mà ta tự nhặt được, tuy rằng nơi này có rất nhiều, nhưng mà ta vẫn muốn tặng cho cháu, có đôi khi a, vừa muốn bắt lấy lại vừa muốn buông, nếu là muốn buông, như vậy phải hạ quyết tâm, khiến bản thân vui vẻ một chút, khi nào phải trở về, khi nào phải cầm lấy nó, như vậy cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cùng chuyến đi này với cháu ta rất vui, chúc chuyến đi tiếp theo của cháu sẽ càng vui vẻ hơn nữa.” Bà Đường nhét một con ốc biển vào tay anh rồi nói lời từ biệt. Tống Dịch xác thật là một người tốt, nhưng lúc anh ở đây rõ ràng còn chưa tận hứng, giống như là đang lo lắng cái gì đó vậy, thường xuyên xem di động, tuy rằng biết anh có tâm sự, nhưng bà Đường vẫn hy vọng anh có thể vui vẻ một chút. Tống Dịch cáo biệt đoàn người, sau đó tắt điện thoại của mình hoàn toàn, bản thân ở đây mấy ngày, mọi phiền nhiễu biến mất sẽ giúp anh suy nghĩ cẩn thận hơn. Tiêu Hà tuổi còn nhỏ, làm việc cũng cảm xúc hóa, tính tình lại rất táo bạo, đối mặt với việc mà cậu không thích thì sẽ phát giận kỳ thật cũng không có gì đáng trách, tĩnh tâm rồi anh mới cảm thấy bản thân mình có thể hiểu được. Thật ra anh hiểu rõ Tiêu Hà nhất định sẽ như vậy, hiểu rõ hơn bất kỳ ai, là bởi vì từ trước đến nay cậu thiếu thốn quá nhiều thứ, trừ điện tử cạnh kỹ và những thành tích cậu đạt được ra, cậu cái gì cũng không có. Mà anh lại là duy nhất của cậu. Nếu phải lựa chọn giữa nữ trang và Tiêu Hà thì anh vẫn sẽ lựa chọn cậu mà thôi. Nếu đáp án vẫn luôn cố định như vậy, cũng biết rõ yêu kiểu đàn ông như Tiêu Hà có lẽ chỉ có thể như thế, vậy anh còn muốn tức giận cái gì nữa? Chạng vạng, Tống Dịch ngồi ở bờ biển quán ăn nhìn vùng trời biển rộng mênh ʍôиɠ, gió biển đưa tới hương vị tanh mặn, anh uống một ngụm nước dừa, cười bản thân mình không nên hờn dỗi cậu lâu như vậy. Lấy ra chiếc di động mấy ngày không mở, vừa khởi động máy WeChat đã biểu hiện 99+ tin nhắn. Nhiều nhất vẫn là Kim Linh gửi tin cho anh. Đợi đến khi anh đọc được tin, cả người cứng đờ đứng dậy, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Hà, thế nhưng lại không có ai bắt máy. Anh lập tức đặt một vé máy bay rồi thu dọn đồ chạy ra sân bay nhanh nhất có thể. Trêи đường đến sân bay, anh đọc được tin tức về việc Tiêu Hà giải phẫu tay. Hoá ra thời điểm mà anh đang công tác xuyên ngày xuyên đêm ấy, Tiêu Hà đã vô thanh vô tức bắt tay vào việc giải phẫu, video ngày đó khí sắc của cậu không tốt hoá ra là bởi vì làm giải phẫu, lại còn kiên trì đi gặp mình, rốt cuộc lại là do anh sốt ruột sợ cậu phát hiện nên không để tâm đến trạng thái lúc đó của cậu. Ngày đó bọn họ gặp nhau hẳn là lúc Tiêu Hà vừa giải phẫu xong và xuất viện không lâu, thế nhưng cậu lại phát giận như vậy, cho nên mới dẫn tới miệng vết thương nứt vỡ. Thế mà ngày đó anh lại hoàn toàn không biết, hơn nữa lại còn nói nhiều điều với cậu như vậy không nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa. Dọc theo đường đi anh đau lòng, khó chịu cùng cực, cũng gọi cho Tiêu Hà mấy cuộc điện thoại, thế nhưng vẫn không có người tiếp, đến cuối cùng lúc sắp lên máy bay, điện thoại mới được người nhận lấy. Thế nhưng không phải Tiêu Hà, mà là giọng của một bác gái. Giọng bác gái rất nhỏ, “Anh là người yêu của cậu Tiêu đúng không? Cậu Tiêu đang ngủ, mấy ngày nay miệng vết thương của cậu ấy đau nên nghỉ ngơi không được tốt, cơ bản là chưa nghỉ được chút nào.” Tống Dịch nghe được bác gái nói như vậy lại càng thêm lo lắng, thời điểm Tiêu Hà cần anh nhất, anh lại không ở bên người, ngược lại cãi nhau một trận với cậu, thanh âm của anh run rẩy hỏi, “Cậu ấy có khỏe không? Có nghiêm trọng không?” Bác gái nhỏ giọng đáp, “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng bác sĩ Hạng cũng chưa cho cậu Tiêu sắc mặt tốt đâu, giờ anh rất bận sao? Có thể trở về gặp cậu ấy hay không? Cậu ấy hình như vẫn luôn đợi anh đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]