Chương trước
Chương sau
Đầu Tiêu Hà lúc này rất loạn, cậu nhắm mắt lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi, “Em còn có thể đi tìm anh ấy không?”
Giọng của cậu rất nhỏ, không biết là đang hỏi Chu Nghiêm hay hỏi chính mình, giọng nói cũng mang theo sự sợ hãi và cẩn thận, một khắc khi Tống Dịch rời đi cậu liền cho rằng mình mất anh thật rồi.
Chu Nghiêm lại hỏi, “Anh ta có mở lời chia tay không?”
Tiêu Hà mở to đôi mắt đỏ quạnh, cậu không đáp, chỉ lắc đầu.
Chu Nghiêm lại hỏi “Nếu anh ta không nói vậy thì chứng minh là anh ta không muốn buông tay chú, chú vì sao còn không đi tìm người ta?”
Chu Nghiêm nói “A Hà, anh chỉ nói vậy thôi, nghĩ kĩ rồi thì chú đi tìm anh ta, trước đó thì nên cho Tống Dịch một chút thời gian, bình tĩnh ngẫm lại xem chuyện nên xử lý như thế nào, không cần phải nhất ý cô hành, cũng đừng cứng rắn xử lý mấy chuyện vụn vặt, mặc kệ ra sao, thân thể cũng là của chú, nếu có lần sau, cánh tay này thực sự phế đi đến lúc đó dù cho hai người có xử lý tốt mọi chuyện thì chú cũng tàn phế rồi, chú bảo Tống Dịch sẽ nghĩ như thế nào? Muốn anh ta áy náy hầu hạ chú cả đời à?”
Tiêu Hà nghe đến đây liền luống cuống, “Em…”
“Anh biết chú không thích nhưng cũng coi như là vì anh ta, cũng vì bản thân chú, đừng có hành động theo cảm tính nữa, lời của anh hôm nay chú suy nghĩ thật kĩ vào, không quấy rầy chú nghỉ ngơi nữa, thời gian cũng không còn sớm, đồng ý kéo dài thời hạn hợp đồng rồi, chú không cần lo lắng, anh phải về đây, bằng không Trì Phỉ sẽ niệm kinh cả đêm mất, ngày mai anh sẽ đến thăm chú.”
Tiêu Hà gật đầu. Chu Nghiêm mới đi một lúc thì không bao lâu sau Hạng Lập đi vào, còn đưa theo bác gái trước kia đến.
Hạng Lập mặt đen sì, nhìn thấy bộ dạng của cậu liền phát hỏa, “Ba lần, đây là lần thứ hai, lần sau còn như thế thì ông đây sẽ cầm dao chặt đứt đấy, nghe rõ không!”
Tiêu Hà im lặng không đáp lại làm Hạng Lập giận hơn, hắn cảm thấy một đấm kia của mình hình như đấm vào bông mất rồi, vì vậy cũng không thèm để ý đến cậu nữa, nói với bác gái vài câu rồi quay người bỏ đi.
Vừa đến cửa thì nghe thấy Tiêu Hà nói “Cảm ơn anh.”
Hạng Lập không nhúc nhích, không quay đầu lại “Thật lòng cảm tạ thì đừng có phá tay đi là được.”
Nói xong hắn liền rời đi, bác gái đó đứng ở kia nhìn cũng không biết làm như thế nào, bà nhìn Tiêu Hà ở trêи giường, mới xuất viện mấy ngày đã phải vào lại, hơn nữa trông thần sắc cũng kém hơn, ngay cả cảm xúc cũng khác thường.
Nhưng bời vì không hiểu nên bà cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy hiện tại Tiêu Hà cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, vì thế bà liền tắt đèn chỉ để lại một bóng, xem bình truyền của Tiêu Hà còn ổn không.
Tiêu Hà nhắm mắt lại, trong đầu đều là những lời mà Chu Nghiêm nói cho mình biết, hiểu là một chuyện nhưng để nghĩ thông suốt thì lại là một chuyện khác.
Cậu trước nay chưa từng nghĩ tới một Tống Dịch ôn nhu và văn nhã như vậy lại là một người thích mặc nữ trang, càng nghĩ càng làm cậu khó chấp nhận hơn là, bộ dạng kia của anh không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy.
Mỗi lần nghĩ được một chút, trong lòng cậu liền áp lực vạn phần, cậu tìm cách khống chế, nhưng cậu lại làm không được.
Có ai lại nguyện ý thích người ham mê mặc nữ trang đi ra bên ngoài để bao nhiêu người nhìn thấy kia chứ?
Nội tâm Tiêu Hà vô cùng thống khổ dày vò, mỗi lần cậu tự thuyết phục mình tiếp nhận một Tống Dịch như vậy cậu sẽ liền nghĩ có bao nhiêu người nhìn vào anh trong bộ nữ trang ấy thì cậu lại tức giận đạp đổ ý nghĩ đó.
Cậu ở bệnh viện ngây người một tuần, mỗi lần cậu tự thuyết phục mình xong thì cậu đều có ý định gọi cho Tống Dịch nhưng vẫn luôn chưa gọi được. Cho dù như vậy mỗi ngày cậu đều gọi điện thoại đến phòng bảo vệ của tiểu hu, hỏi xem Tống Dịch đã trở về chưa.
Phòng bảo vệ đều trả lời rằng: Không thấy Tống tiên sinh ra vào.
Điều này không nghi ngờ làm Tiêu Hà càng thêm hoảng loạn, cậu ở bệnh viện không yên, vì thế nói với Hạng Lập mình muốn xuất viện.
Hạng Lập cắm tay vào túi, hắn ta đút tay vào túi áo blouse, sau đó lấy di động trong túi mình đưa cho cậu, “Dùng máy tôi thử xem.”
Hắn không hề nhắc đến việc xuất viện, trong mắt hắn Tiêu Hà là người bệnh, hắn lại là bác sĩ, đây là một việc lớn, chức trách hàng đầu của hắn chính là phụ trách người bệnh, tay Tiêu Hà tuy không cần phải tiến hành truyền dịch nữa nhưng vẫn cần quan sát một thời gian thì mới có thể quyết định cậu có được xuất viện hay không.
Hơn nữa Tiêu Hà còn là một kẻ không thể bớt lo nổi, lần này nhập viện làm hắn không thể không để tâm hơn, vạn nhất lại làm cậu mất dạng lần nữa chắc có lẽ hai ngày sau sẽ lại mang một bộ dạng khó nhìn đi vào viện, hơn nữa hắn rất bận mà luôn bị cậu làm cho tức chết, luôn cần phải để người khác theo dõi sát sao.
Tiêu Hà liếc mắt nhìn hắn, thấy rõ ràng biểu đạt trong mắt người kia, nhận lấy điện thoại nhanh chóng bấm dãy số, di động vang lên vài tiếng lại bị tắt máy.
Tiêu Hà trả điện thoại lại cho Hạng Lập, “Tôi cần phải đi, tôi chỉ đến đây báo với anh, không phải để hỏi ý kiến, không ai có thể ngăn được tôi, anh biết mà.”
Hạng Lập đau đầu nhất chính là thái độ ương ngạnh này của Tiêu Hà, hắn nhận điện thoại đút lại vào túi, “A Hà, cậu quá bướng bỉnh, mặc kệ là xuất phát từ phương diện nào, bướng bỉnh như vậy đều sẽ khiến người khác thương tâm. Có một số việc thật ra có thể thương lượng, vì sao cứ phải cứng rắn như vậy? Cậu đó, có đôi khi phải học được cách chịu thua, được rồi, cái tính này của cậu cũng không phải ngày một ngày hai, tôi cũng lười đôi co với cậu, cậu muốn ra ngoài cũng được thôi, cậu hứa với tôi, đảm bảo rằng vết thương không tăng thêm, mặc kệ thế nào cũng không được đụng vào tay phải, cậu đảm bảo không? Nếu được thì tôi thả cậu.”
Tuy rằng yêu cầu này chỉ mang tính hình thức, nhưng đối mặt với một người như Tiêu Hà, ai cũng biết, lời cậu nói ra thì trước nay sẽ giữ không bao giờ phạm phải.
Tiêu Hà lại đặt trọng tâm lên mất câu trước.
Nhớ lại ngày đó cậu cũng phát giận với Tống Dịch, cũng như thế, cũng vẫn bày ra bộ dạng bá đạo.
Anh ấy nhất định là rất thương tâm.
Ngực Tiêu Hà có phần áp lực, hoàn toàn thay thế cảm giác khó chịu khi thấy Tống Dịch trong bộ nữ trang đó, nội tâm ngũ vị tạp trần.
“Làm không được thì ngoan ngoãn đợi cho tôi.” Hạng Lập thấy cậu nửa ngày không đáp, coi như là cậu từ bỏ.
“Tôi đảm bảo.” Tiêu Hà lúc này mới mở miệng, mặc kệ là Hạng Lập bây giờ bắt cậu hứa cái gì thì cậu đều có thể đáp ứng, bởi vì cậu có việc muốn làm.
Hạng Lập giờ này rất sảng kɧօáϊ, “Cậu đi đi, thủ tục xuất viện tôi thay cậu làm, đừng có đến nữa, đến cũng không nhận.”
Tiêu Hà sao có thể không hiểu ý của hắn, “Chuyện tôi đảm bảo không có việc không làm được, anh hẳn là biết.”
Hạng Lập không thèm nhìn cậu, “Cút đi, không phải có chuyện quan trọng muốn làm sao? Giờ nhìn cậu là tôi thấy phiền.”
Nói xong liền rời phòng bệnh, Tiêu Hà nhìn hắn rời đi, xuống giường đi giày, chờ cậu xỏ giày vào rồi mới nhận ra là tay mình không thể buộc nổi dây giày.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Hạng Lập nhìn cậu thở dài một hơi, ngồi xuống cột giây giày giúp cậu.
“Ông đây trước kia không nên tham tiền, tự dưng lại ôm vào người một củ khoai nóng bỏng tay như vậy.”
Lời tuy nói thế nhưng hắn vẫn giúp Tiêu Hà buộc giây giày thật chặt.
“Tôi xin lỗi.” Tiêu Hà nói.
“Cái gì mà xin lỗi? Tôi với cậu cùng lắm chỉ là quan hệ giao dịch, chịu cái tính khó ở của cậu một chút cũng không sao, người cậu phải xin lỗi thực sự không phải là tôi, là cái người không cầu điều gì từ cậu, đối tốt với cậu từ tận đáy lòng xem cậu như đồ trẻ con kia đấy.”
Hạng Lập ném lại những lời này rồi rời đi, điều đó khiến Tiêu Hà ý thức được thái độ của mình vô hình sẽ tổn thương bất kì ai.
Nơi đầu tiên sau khi rời bệnh viện là đến phòng làm việc của Tống Dịch, phòng làm việc nói cho cậu biết điện thoại của Tống Dịch gọi không được, hơn hai ngày trước chủ động gọi cho họ nói anh sẽ không nhận dự án vì mình còn có công việc cá nhân, từ đó liền không liên lạc.
Tiêu Hà lại gọi điện đến phòng bảo vệ, bên kia cũng nói không có lịch sử ra vào của Tống Dịch.
Tống Dịch ở đây trừ cậu ra thì không quen ai, không ở phòng làm việc, cũng không về nhà thì có thể đi đâu?
Nơi duy nhất cậu nghĩ đến vẫn là nhà, nhưng không phải nhà bọn họ mà là nhà của Tống Dịch ở thành phố H.
Cậu lập tức mua vé đi tàu cao tốc đến thành phố H.
Trong lộ trình ba giờ, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, việc cậu nghĩ đến trong suốt ngày qua là lời nói của Tống Dịch, lời của Chu Nghiêm, bao gồm cả lời của Hạng Lập ở bệnh viện, cậu đều suy nghĩ đến.
Tống Dịch hỏi cậu, rốt cuộc cậu có yêu anh không.
Tuy rằng cậu lâm vào mê mang, nhưng nội tâm vẫn nói cho cậu biết, cậu yêu anh.
Cậu sao có thể không yêu, cậu đã sớm muốn đem toàn bộ quãng đời còn lại gửi cho anh.
Chỉ là cậu không hoàn toàn buông thả toàn bộ, sự bá đạo đó đã thấm nhuần vào xương cốt từ những năm hoạt động trêи sân đấu, chỉ cần động chạm một chút liền phát giận.
Cậu và Tống Dịch đều yêu thương lẫn nhau, từ lúc bắt đầu phương pháp mà cậu sử dụng là sai, cậu bị lửa giận làm mờ lí trí, dùng phương thức bá đạo nhất để chất vấn anh, từ đó dựng lai toàn bộ sự việc, tất cả mọi thứ đều hướng về Tống Dịch.
Cậu không trách Tống Dịch chất vấn mình nhưng vẫn không đủ tiếp nhận nổi việc Tống Dịch mặc nữ trang đi ra ngoài.
Tiêu Hà đứng trước cửa nhà Tống Dịch hít sâu một hơi, trong đầu nhắc nhở mình đến để làm gì.
Đầu tiên chính là xin lỗi anh, xin Tống Dịch tha thứ cho mình, sau đó, muốn cùng Tống Dịch nói đến chuyện nữ trang.
Mặc kệ là đối mặt với tình huống gì, cậu đều phải bình tĩnh nghe Tống Dịch nói, không thể lại nổi giận rồi thương tổn anh.
Nghĩ kĩ, Tiêu Hà lúc này mới đưa tay ra gõ cửa.
Cậu gõ rất lâu, bên trong mới truyền đến một thanh âm trong khi cậu đang ấp ủ trong lòng mình nên nói lời ra sao vào thời điểm đó.
Cửa mở ra, nhưng người mở cửa không phải Tống Dịch mà là một người phụ nữ bụng lớn.
Mấy lời tốt đẹp mà Tiêu Hà vốn định nói rốt cuộc bị nghẹn lại ở cổ, một chữ cũng nói không nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.