Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân cùng cào thẻ, sau khi Phó Nhất Ngôn tiến đến, cô liền quay đầu về hướng anh.
Ba người ngồi trước quầy, Hứa Thanh Hoan ngồi giữa, cô đối mặt với Phó Nhất Ngôn, đưa lưng về phía Đỗ Bân Bân.
Anh ta thoạt nhìn khá cô độc, nên ông chủ đến chơi cào thẻ với anh ta.
Hứa Thanh Hoan nhìn Phó Nhất Ngôn, một tay anh chống má, một tay ôm bụng, im lặng như một pho tượng, chỉ có sợi dây kính vàng kim đung đưa.
Vừa rồi không phát hiện, bây giờ mới chú ý đến việc trong quán rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi đáy lòng Hứa Thanh Hoan dâng lên một cảm giác quái dị, cảm thấy hình như anh đang nhìn mình, cô không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu xuống càng thấp, lổ tai dần biến từ màu trắng thành hồng nhạt.
Giọng nói cũng nhỏ, ”Thầy không cào ạ?”
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh nói: ”Không cào, đau dạ dày, em cào đi.
”
Hứa Thanh Hoan nhớ Phó Nhất Ngôn nói anh chán, liền lấy một tờ chưa cào đưa đến trước mặt anh, ”Thầy ơi, thầy chọn đi, em cào giúp thầy cho.
”
Phó Nhất Ngôn vừa định chọn thì như nhớ đến gì đó, hai tay đút túi, ”Không phải nói sẽ kêu tên đầy đủ à? Sao lại gọi thầy rồi?”
Hứa Thanh Hoan ”A” một tiếng, vò vò lổ tai, ”Hình như có hơi không quen, vẫn gọi là thầy đi.
”
Phó Nhất Ngôn bắt chéo chân, nhìn lổ tai cô ngày càng đỏ, tâm trạng tốt hất cằm, ”Cảm ơn bạn học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-can-toi/2761676/chuong-11.html